Chương trước
Chương sau
Lan Dương sáng sớm bưng thuốc cùng bữa sáng đến gian phòng, lại thấy bên trong rỗng tuếch, vội hốt hoảng xoay người đi tìm, thì lại đụng vào Tiểu Võ đang ở ngay phía sau.
Mấy thứ trong tay bị đụng rớt xuống đất nghe loảng xoảng.
Hai người ở trên sân phơi nắng thích chí hưởng thụ cảnh mặt trời mọc, hoàn toàn không biết cả bọn bên dưới đã loạn cào cào hết cả lên.
Khi hai người đi xuống, sắc mặt mấy người ngồi trong phòng khách đã lúc xanh lúc trắng muôn hình muôn vẻ, thiếu chút nữa khiến Dạ Mặc Nhiễm nhịn không được cười phá lên.
Nhìn Dạ Mặc Nhiễm sắc mặt tái nhợt, bọn họ cũng không đành lòng nói cái gì nữa, đều tự thở dài rồi giải tán.
Đang chuẩn bị trở về phòng, Dạ Mặc Nhiễm lơ đãng phiêu mắt tới chỗ Phiền Ngự ngồi, đột nhiên ngừng lại.
Phương Cẩm theo ánh mắt của hắn liếc mắt thấy Phiền Ngự vẫn luôn nhìn Dạ Mặc Nhiễm một cách kì lạ, trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, khiến hắn thần kinh buộc chặt đến trông gà hoá cuốc.
Phiền Ngự đầu tiên là thấy Dạ Mặc Nhiễm nhìn hắn, đối với hắn cười cười, thế nhưng Dạ Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn khiến hắn chậm rãi có điểm không được tự nhiên.
Thương Thụ vốn đang ngồi ở bên kia ghế sofa, thấy Dạ Mặc Nhiễm nhìn Phiền Ngự như vậy, liền lập tức phòng bị tới ngồi bên cạnh hắn, lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm Dạ Mặc Nhiễm.
Cả đám người trong phòng khách thấy bọn họ giằng co như vậy, nhất thời không giải thích được, rồi lại không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể đứng ngoài coi bốn người chọi mắt.
Quách Hoằng bước vài bước lại gần Dạ Mặc, không nói gì, Vương Võ Thắng cũng đề phòng đặt tay lên súng.
Tiểu Võ thì âm thầm ngưng kết dị năng đi tới bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm, rồi lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc:
“Mặc Nhiễm, làm sao vậy? Cậu ta gọi là Phiền Ngự, đi cùng với ba người kia, có thể là vì cậu ta bị câm điếc nên không nói câu gì, vì vậy chắc anh không nhớ ra cậu ta.”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn nhìn Tiểu Võ, sau đó lại nhìn Phiền Ngự, không thèm nói gì xoay người đi xuống phía dưới.
Mấy người Tiểu Võ nhìn nhau rồi rất ăn ý đi theo sau Dạ Mặc Nhiễm, Dịch Vĩ dùng ánh mắt ý bảo mấy người Lan Dương chú ý quan sát đám người Phiền Ngự, rôiif cũng đi theo xuống phía dưới.
Trở về phòng, Dạ Mặc Nhiễm có chút đau đầu, còn chưa kịp ngồi xuống, Tiểu Võ đã vù vù mở cửa xông vào:
“Mặc Nhiễm, anh vừa nhìn cái gì đấy? Có phải Phiền Ngự kia có vấn đề không? Chúng ta có nên đuổi bọn họ ra khỏi thuyền không?”
Quách Hoằng gõ đầu Tiểu Võ cái bộp, còn Phó Nhất Hàng thì ngồi xuống ghế salon.
“Mặc Nhiễm, thân thể cậu thế nào rồi? Ngày hôm qua đau đến thế, hôm nay tại sao không chịu nằm trên giường nghỉ ngơi mà lại còn chạy loạn.”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu nói: “Không có việc gì rồi.”
Suy nghĩ một chút, có lẽ vẫn cảm thấy lo lắng, Dạ Mặc Nhiễm nói tiếp: “Sau này nên cách xa Phiền Ngự kia một chút, hắn không yếu ớt như mọi người tưởng đâu!”
Dịch Vĩ vào cửa vừa vặn nghe được câu nói kia, thuận tiện đóng cửa lại, hỏi:
“Làm sao cậu biết? Vừa nãy cậu nhìn ra gì rồi?”
“Không phải nhìn ra cái gì, mà là khí tức.”
Mấy người Phó Nhất Hàng rất hiểu mũi Dạ Mặc Nhiễm vô cùng chuẩn xác, còn Tiểu Võ thì hiếu kỳ hỏi xem Dạ Mặc Nhiễm đã ngửi thấy mùi vị gì.
“Khí tức gì thế? Anh ngửi thấy trên người hắn có mùi gì đặc biệt sao?”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu: “Là mùi vị của tang thi.”
Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả những người đang ngồi đều kinh ngạc không ngớt, Vương Võ Thắng vô cùng sửng sốt nói:
“Mặc Nhiễm, cậu nói trên người hắn có mùi vị của tang thi, hay là nói hắn chính là tang thi?”
“Tôi không biết, tôi chỉ có thể khẳng định hắn đã từng bị tang thi cắn phải.”
Dịch Vĩ cùng Phó Nhất Hàng liếc mắt nhìn nhau: “Đã bị cắn nhưng không có biến dị?”
Quách Hoằng lại có một kết luận khác: “Hay là do thời kỳ ủ bệnh của mỗi người không giống nhau?”
Dạ Mặc Nhiễm tán thưởng liếc mắt nhìn Quách Hoằng:
“Không sai, thời kì ủ bệnh của mỗi người đều không giống nhau, người thường thể chất yếu biến dị càng nhanh, nhưng thông thường chậm nhất cũng không quá ba giờ. Dị năng giả nếu như bị cắn rồi mười mấy tiếng sau mới bắt đầu biến dị, cũng căn cứ theo trình độ mà thời gian phát bệnh sẽ bất đồng, thế nhưng lâu nhất không thể quá một ngày. Chúng ta lên thuyền cũng khoảng một tuần rồi, nhất định hắn đã bị cắn trước khi lên thuyền, thế nhưng tang thi nơi này sớm đã bị tập trung lại, vậy thì khoảng thời gian hắn bị cắn phải còn trước cả lúc đó nữa.”
Tiểu Võ líu lưỡi: “Hay… hay có thể tại hắn không giống với mọi người? Hắn có cái loại kháng thể gì đó, cho nên sẽ không bị biến dị?”
“Nếu như hắn không bị biến dị thì tôi đây sao ngửi được cái mùi tanh tưởi thối hoắc đó!”
Dịch Vĩ đứng lên: “Mặc kệ thế nào, nếu như hắn đã từng bị cắn, nhất định phải rời thuyền, phải cách ly! Mọi người trên thuyền không có khả năng cùng hắn chôn cùng!” Nói xong y liền đi ra ngoài.
Phó Nhất Hàng hiểu rõ tính tình của y, vội vã đuổi theo.
Tiểu Võ là kẻ cứ thấy chỗ nào có náo nhiệt thì bu vào, Vương Võ Thắng cùng Quách Hoằng đành để Dạ Mặc Nhiễm hảo hảo nghỉ ngơi, gật đầu với Phương Cẩm rồi cũng rời khỏi phòng.
Mọi người vừa đi, Dạ Mặc Nhiễm lại nằm dựa vào người Phương Cẩm: “Hắn cũng là dị năng giả.”
Phương Cẩm nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Ghé vào ngực Phương Cẩm nghịch nghịch nút thắt trên áo y, Dạ mặc Nhiễm nói tiếp: “Hắn muốn giết em.”
Phương Cẩm thân thể bỗng căng lên, kéo Dạ Mặc Nhiễm đang ườn èo trong lòng mình ngồi thẳng dậy, nhìn hắn chăm chú một hồi.
“Đợi trong phòng, có việc lập tức tiến vào không gian.”
Dạ Mặc Nhiễm kéo áo Phương Cẩm đang định rời đi, hỏi: “Anh muốn đi giết hắn sao?”
Tuy rằng không trả lời, nhưng sát ý trong mắt Phương Cẩm cũng rất rõ ràng.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, cầm chặt tay y hơn: “Anh đánh không lại hắn, hắn ta là tinh thần lực dị năng giả.”
Phương Cẩm giật tay ra khỏi Dạ Mặc Nhiễm, nói: “Em thật ngốc, chỉ toàn tự kỷ bản thân mình.”
Dạ Mặc Nhiễm từ trên giường nhảy lên lưng Phương Cẩm: “Cẩm… sát ý của hắn chỉ mới chợt lóe lên thôi, cũng không nhất định sẽ thực sự động thủ! Anh đừng đi, hắn chỉ là có hứng thú với em thôi, em đảm bảo sẽ không rời khỏi anh, gặp tình huống bất lợi, em sẽ lập tức vào không gian, Cẩm, em không muốn thấy anh rơi vào bất cứ hoàn cảnh nguy hiểm nào.”
Trầm mặc nửa ngày, Phương Cẩm trầm thấp nói: “Còn anh thì sao? Biết rõ bên cạnh em có nguy hiểm mà anh lại bỏ mặc không làm gì sao?”
Dạ Mặc Nhiễm biết cứng rắn với y không được, nên chỉ có thể nhẹ nhàng nói:
“Thế nhưng em ở trong không gian sẽ phải đợi thật lâu, nếu như anh bị thương, gặp phải nguy hiểm không có em, anh sẽ phải làm sao đây! Anh cho là ở trong bụng mọc thêm một cục đá rất tốt hay sao! Ngày hôm qua đau chết em, làm sao vừa mới thế hôm nay đã không có chuyện gì được! Tinh thạch vừa mới hình thành, căn bản không ổn định, nhiều lần đều đau đến gập cả lưng, anh có biết không, hiện giờ trong mắt những tinh thần lực dị năng giả, em là một miếng thịt béo bở! Nói cho anh biết sát ý của hắn với em, không phải là để cho anh nhìn thấy mà ra tay trước, mà là muốn anh hiểu, bây giờ em không thể sống thiếu được anh, để anh có sự phòng bị với hắn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.