Hai tay nắm chặt lấy Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm tựa đầu vào bả vai y nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đang không ngừng lui về phía sau.
Mới chỉ khoảng 4 giờ chiều, nhưng bởi vì trời mưa nên khoảng không bên ngoài âm u như đêm tối.
Đáng tiếc nước mưa lại lạnh lẽo như lòng người, chỉ có màu đen của đêm tối ngoài kia mới là hiện thực.
Phó Nhất Hàng nhìn bầu trời càng ngày càng tối, bắt đầu lưu ý xem có chỗ nào để nghỉ chânn hay không.
“Tìm một chỗ dừng lại đi, đêm nay đành nghỉ ở đây vậy, trời tối sắp lên đèn rồi. Thành phố không thể so với vùng ngoại ô, cả một thôn chết hết cũng đã đến hơn trăm người, còn thành phố phải có hơn mấy trăm vạn nhân khẩu. Vạn nhất chúng phát hiện ra mà bâu lấy chúng ta thì dù có lái xe tăng cũng chả thoát được đâu.”
Trước khi trời hoàn toàn tối, Phó Nhất Hàng tìm được một kho hàng, liền lái xe đi vào, kho này không lớn, thế nhưng chất đống rất nhiều hòm gỗ.
Nhét cả một cái xe vào trong kho, thì chỗ còn lại có thể họat động càng thêm nhỏ hẹp.
Phương Cẩm ngồi ở trong xe không nhúc nhích, Dạ Mặc Nhiễm gối lên đùi y ngủ.
Mấy người còn lại xuống xe xem xét mọi thứ chung quanh, xác định an toàn rồi mới tìm vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dạ Mặc Nhiễm trở mình nằm ngửa nhìn gương mặt Phương Cẩm, tay nắm lấy bàn tay to lớn đang đặt bên hông mình để bảo vệ kia: “Cẩm… hôn tôi.”
Ánh mắt Phương Cẩm chưa từng thay đổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340378/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.