Cô gái kia rõ ràng phát hoảng hơn nhiều so với hai người đàn ông cùng hội.
“Anh… anh, tại sao lại thế? AnhVăn tại sao lại… Sẽ không đúng phải không! AnhVăn… anhVăn không phải người như thế, anh ơi…”
Ánh mắt người đàn ông trở nên xám xịt, cuối cùng nhìn Dạ Mặc Nhiễm cầu xin:
“Thả em tao ra, muốn tao thế nào cũng được! Tao cầu xin mày… nó còn nhỏ, để cho nó một con đường sống.”
Dạ Mặc Nhiễm ném gói khoai tây chiên đã ăn hết xuống, tiếp nhận khăn tay Phương Cẩm đưa tới, lau lau, đối với lời thỉnh cầu của kẻ kia, hắn nhướn mày:
“Cầu xin tao? Bắt mày, trói mày cũng không phải là tao, tao chỉ là một kẻ vô dụng thôi.”
Người kia không nói, xem chừng hắn cũng không xác định được phải cầu ai bây giờ.
Ăn nói khép nép cầu một lần đã là cực hạn rồi, bắt hắn mở miệng thêm lần nữa, hắn làm không được.
Nếu phải buông tha tôn nghiêm mặc cho người khác trêu đùa, không bằng đi tìm chết.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, ở trong lòng thở dài, thật là một nam nhân quật cường lại kiêu ngạo!
Dạ Mặc Nhiễm cầm cành cây Phương Cẩm giúp hắn nhặt chọc chọc vào tên nam nhân còn lại.
“Này! Câm điếc rồi à! Mày thật không sợ chết hay là bị dọa cho phát ngốc đấy?”
Người đàn ông nhếch nhác kia né tránh, thế nhưng thân thể đã bị hạn chế trong phạm vi quá nhỏ, chẳng thể làm gì khác hơn là tùy ý Dạ Mặc Nhiễm cầm cành cây chọc vào người.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn người nọ, đôi mắt nhỏ ánh lên nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340369/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.