Phảng phất nhớ tới thời gian chạy trốn tìm đường sống trước kia.
Dạ Mặc Nhiễm an tâm ngủ trong nhiệt độ ấm áp của Phương Cẩm, quẩn quanh là hương vị quen thuộc ấy.
Phó Nhất Hàng đẩy cửa ra, có chút kinh hoảng gọi bọn họ dậy, Phương Cẩm phản xạ có điều kiện đem Dạ Mặc Nhiễm bảo vệ sau lưng, lạnh lùng nhìn Phó Nhất Hàng chăm chú.
“Chuyện gì?”
Phó Nhất Hàng thở hổn hển một hơi rồi nói rõ tình hình:
“Không biết vì sao đám tang thi đều tụ lại ở chỗ này, có lẽ lầu trên còn có người sống sót, hoặc là bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi.”
Dạ Mặc Nhiễm một khi ngủ cạnh Phương Cẩm sẽ theo bản năng mà thả lỏng, không thèm để ý chút nào, cũng chẳng có tí ti đề phòng.
Bị đánh thức từ giấc ngủ sâu nên có chút ngẩn ngơ, hắn dựa vào người Phương Cẩm mà ngồi dậy, mắt mũi kèm nhèm hỏi:
“Làm sao vậy?”
Phương Cẩm đem quần áo rơi trên mặt đấy đưa cho Dạ Mặc Nhiễm:
“Đứng lên mặc quần áo, tang thi tới.”
Dạ Mặc Nhiễm chậm rì rì mặc quần áo, trong miệng ai oán làu bàu:
“Chết tiệt! Đến ngủ cũng không xong! Đây rõ ràng là tra tấn tinh thần mà! Cẩm, để đó, tôi sẽ đem đầu bọn chúng đập nát hết! Shit!”
Phó Nhất Hàng khóe miệng có rút, vội vàng chạy đi lo việc.
Mọi người thu thập những thứ cần thiết, sắc trời bên ngoài cửa sổ vẫn âm u như trước.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng tang thi gầm gừ bên ngoài càng khiến lòng người hoảng loạn hơn bao giờ hết.
Quách Hoằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340362/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.