Dạ Mặc Nhiễm au một tiếng, rồi hất cái móng vuốt của Tiểu Võ ra: “Cậu nhẹ tay thôi! Đau!”
Xoa cánh tay bị nắm đỏ, hắn trừng mắt: “Cậu biết trẻ con được sinh ra như thế nào thì có nghĩa cậu cũng tự sinh được hả? “
Mao Bân nhịn không được phụt cười, sau đó lập tức lấy tay che ánh mắt vô tội đang nhìn về phía Tiểu Võ.
Là cô gái duy nhất ở đây, Lý Băng Băng đỏ mặt làm bộ không nghe thấy.
Quách Hoằng trái lại rất vô ý tứ mà cười Tiểu Võ đến mức không ngậm miệng nổi.
Phó Nhất Hàng đầu ong ong, đầu năm nay không hiểu đầu óc lũ trẻ con nghĩ gì, những chuyện chẳng liên quan gì đến nhau mà vẫn có thể kéo lại làm một được.
Tiểu Võ đá Quách Hoằng một cước: “Cười cười cười! Cười chết mấy người luôn đi! Dạ Mặc Nhiễm! Anh đố kị một cách trắng trợn thế hả! Bản thiếu gia không thèm tính toán với anh, hừ!”
Trong lúc Tiểu Võ cùng Mao Bân vui đùa ầm ĩ khiến không khí sôi nổi lên không ít, Vương Võ Thắng mở cửa bước ra.
Nói cũng không nói, cười cũng không cười, bọn họ có thể hiểu được tâm trạng của Vương Võ Thắng lúc này, chỉ nhìn sắc mặt thôi cũng biết hắn đã khóc rất nhiều.
Phó Nhất Hàng nhìn cả nhóm đột nhiên an tĩnh, rồi lại sợ Vương Võ Thắng khó xử, bèn đứng lên vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đói bụng rồi hả, trên bàn có đồ ăn đấy, ngồi lại ăn một ít đi.”
Nói xong nhìn đồng hồ, Phó Nhất Hàng tiếp tục: “Trời cũng đã khuya, mọi người nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340359/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.