Lý Băng Băng chăm chú cắn môi, nhẹ giọng khóc thầm.
Ánh mắt Vương Võ Thắng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, Quách Hoằng thì từ từ nhắm hai mắt tựa đầu lên ghế, không biểu hiện bất cứ tâm tình gì.
Phó Nhất Hàng nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, cứ như vậy nhiều lần mong muốn có thể làm cho bản thân mình bình tĩnh đôi chút:
“Cậu từ đâu tới đây? Kế tiếp cậu định như thế nào?”
Phương Cẩm lúc nào cũng chú ý tới tình hình Dạ Mặc Nhiễm, thấy hắn có chút không quá thoải mái nhíu mày, trầm tư nửa ngày mới mở miệng nói:
“Không thể dừng lại ở khách sạn hay nhà nghỉ, trong các người ai là người địa phương, tìm một chỗ để qua đêm nay đi, buổi tối càng thêm có lợi với hành động của tang thi, mà trời cũng sắp tối rồi.”
Phó Nhất Hàng là người thành phố B, hai năm trước bị điều đi công tác nên vẫn ở tại nhà được phân cho nhân viên công vụ, lại không có thân nhân nào ở đây.
Quách Hoằng bố mẹ ly dị từ nhỏ, từ bé đến lớn đều tự lực cánh sinh nên cũng không có vướng mắc gì.
Chỉ có Vương Võ Thắng… Phó Nhất Hàng quay đầu nói với Phương Cẩm: “Cậu có biết đường tới khu chung cư Vĩnh An không? Khi nào đi vào trong thành phố tôi sẽ chỉ cho cậu.”
Vương Võ Thắng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Phó Nhất Hàng, hai mắt đỏ bừng run run đôi môi nửa ngày nói không ra một chữ.
Phó Nhất Hàng vỗ vỗ bờ vai hắn: “Mặc kệ tình huống lúc đó ra sao, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340355/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.