(Xảy ra sau lúc Ân Quyết bị mất linh tuệ.)
Đêm khuya, gió yên sóng lặng. Huyết Phong – Light
Ân Quyết đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc, kết quả sờ khắp giường cũng không tìm thấy Long Sùng Vũ: “Chủ nhân?”
Ân Quyết sột soạt ngồi dậy, dường như y nghe thấy có người đang nói chuyện ngoài phòng khách, y muốn qua xem thử.
“Chủ nhân?” Ân Quyết vô cùng bất an ôm chặt cái gối trong lòng, phòng khách tối thui, chỉ thấy bên cửa sổ có một bóng người đang đứng.
Ân Quyết thấy thế vội chạy qua, lúc này mới phát hiện hình như mình nhận lầm, người ngồi trên sô pha mới là Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ nhắm mắt, nửa ngày sau mới nghi hoặc mở mắt ra hỏi Ân Quyết: “Sao lại ra đây?”
Ân Quyết cố gắng nghĩ rất lâu, thật ra là y quá buồn ngủ, hơn nữa y không dám ngủ một mình.
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết mơ hồ bắt đầu xoa mắt, chỉ đành bất đắc dĩ ôm ngang y lên đưa vào phòng ngủ: “Ngủ thêm một lát, hiện tại vẫn là nửa đêm.”
Ân Quyết ôm cổ Long Sùng Vũ nói: “Ngủ chung.”
Rõ ràng Ân Quyết luôn lạnh lùng đạm nhạt, nhưng làm hành động nũng nịu này lại không hề có cảm giác kỳ quặc, Long Sùng Vũ càng ôm chặt y hơn.
Từ sau khi mất đi linh tuệ Ân Quyết cực thiếu cảm giác an toàn, đến chỗ nào cũng đòi chủ nhân, Long Sùng Vũ đau lòng vô cùng, càng không nỡ để Ân Quyết chịu một chút uất ức.
Long Sùng Vũ đặt Ân Quyết lên giường rồi phát hiện Ân Quyết thật sự sắp ngủ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-menh-chu-thanh-long/1287881/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.