Linh quang chiếu sáng khu rừng tối tăm, tựa như ban ngày, khi ba người phát hiện Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ đang tựa nghiêng trên đống đá, nhắm mắt, trên mặt dính một chút vết máu.
Chân Tạ Vũ như mọc rễ, thoáng cái sắc mặt tái nhợt, người trẻ tuổi thì trân mắt nhìn Ân Quyết vội vã lại gần người đàn ông kia, sau đó mím chặt môi kéo người kia vào lòng.
Tạ Vũ và người trẻ tuổi đều không biết làm sao, theo như kinh nghiệm trước kia của họ, lúc này điều quan trọng nhất là kiểm tra cho Long Sùng Vũ trước, để tránh hắn bị ngoại thương rồi lây nhiễm cho người khác, nhưng… với tình trạng hiện tại…
Ân Quyết ôm Long Sùng Vũ vào lòng, y không biết Long Sùng Vũ bị sao, tuy trên mặt Long Sùng Vũ dính một chút máu, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, không giống bị thương… tâm trạng y hơi bình tĩnh lại, vỗ vỗ mặt Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ nhắm mắt, chân mày giãn ra, như chìm vào giấc ngủ sâu ngọt ngào.
“Chủ… Long Sùng…”
“Long Sùng Vũ… tỉnh lại…”
Giọng Ân Quyết không lớn, nhưng Tạ Vũ nghe được lại cảm thấy mũi chua xót: “Điện hạ…”
Lúc này Tạ Vũ đã hoàn toàn chìm vào trong thế giới ngược luyến tình thâm tự mình ảo tưởng, chỉ sợ Ân Quyết nhăn mày thêm một cái thôi cô cũng có thể khóc theo.
Cũng vào lúc Tạ Vũ nước mắt lưng tròng, người thanh niên trầm mặc không nói, Ân Quyết chuẩn bị dùng thủ đoạn cưỡng chế, ngón tay Long Sùng Vũ hơi động một chút, sau đó hoang mang mở mắt.
“Hử?” Đại khái trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-menh-chu-thanh-long/1287850/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.