Ngay lúc này, trong lùm cỏ bên cạnh đột nhiên truyền ra mấy tiếng lạo xạo.
Đồ Tử: “…”
Ân Quyết: “…”
Đồ Tử sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ giải thích với Ân Quyết: “Là một thú con không nghe lời.” Vừa dứt câu, bên đó đã lao ra một con sói nhỏ cao chưa đến nửa người.
Long Sùng Vũ nhướng mày, đưa mắt đánh giá sói con một lúc, sau đó vô cùng khách quan bình luận: “Trưởng thành không tồi, có mở linh trí chưa?”
Không phải tất cả các loại thú đều có thể tu luyện thành yêu, cho nên khi còn ở trong thú hình mở linh trí là tiền đề quan trọng. Nếu không tùy tiện con mèo con chó nào cũng có thể tu yêu, vậy thế giới động vật có thể sẽ loạn luôn.
Kết quả chưa đợi Đồ Tử trả lời, sói con đã khom người, lưng cong lên, nhe răng uy hiếp Long Sùng Vũ, tiếng gầm gừ không ngừng vang lên trong cổ họng.
Địch ý rõ ràng và tư thế tấn công tiêu chuẩn, Long Sùng Vũ không để tâm chút xíu hù dọa đó, chỉ ôn hòa cười cười.
Khóe môi Đồ Tử giật giật, phất tay với nó nói: “Nhóc ra đây làm gì? Không phải bảo nhóc ngoan ngoãn đợi sao?”
Sói con nhìn Đồ Tử đưa tay với mình, yên lặng một lát, đột nhiên hung ác cắn lên.
Đồ Tử: “…”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ: “…”
Bị cắn rồi… gân xanh giật giật trên góc trán Đồ Tử, hắn xách lớp da sau cổ sói con lên, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ: “Lại giở tính ở đâu ra nữa?”
Sói con há miệng nhả cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-menh-chu-thanh-long/1287820/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.