Không có thanh ngọc, y không có cách nào vào trong hấp thu linh khí, Ân Quyết chỉ có thể lê bước chân nặng nề thay bộ đồ dính máu trên người, sau đó gói lại ném qua cửa sổ xuống bãi cỏ bên dưới. = =…
Cho đến khi sắc trời phiếm sáng như bụng cá, Ân Quyết tắm rửa xong toàn thân thoải mái co mình trong chăn, ngủ mơ màng, Long Sùng Vũ mới về. Mang theo một thân lạnh lẽo cúi đầu hôn chóp mũi lộ ra khỏi chăn của Ân Quyết.
Ân Quyết rụt cổ, Long Sùng Vũ lại há miệng cắn lên mặt y, dấu răng in lên làn da trắng nõn khiến Long Sùng Vũ có cảm giác thư sướng như toàn thân tâm Ân Quyết đều thuộc về mình.
Ân Quyết mệt mỏi không mở nổi mắt, Long Sùng Vũ biết y tham ngủ, không tiếp tục quấy rầy, cũng hoàn toàn không phát giác ngọc thanh long đã mất.
Hai nhân cách thay đổi khống chế thân thể quả thật có chỗ tốt, nhưng cũng có chỗ xấu, tinh lực của hắn không phải dùng hoài không hết, thay nhau làm việc mấy ngày, thời gian nghỉ ngơi bị rút ngắn rất nhiều, quả thật là rất mệt.
Thế là Long Sùng Vũ tắm xong cũng ra giường nằm, ngủ bên cạnh Ân Quyết, họ đắp chung một cái chăn, hắn thò lòng bàn tay mang hơi ấm vào trong lòng Ân Quyết, vuốt lên từng khúc xương sườn của y, Ân Quyết trong mộng cảm thấy rất thoải mái, nhẹ thở dốc.
Long Sùng Vũ thỏa mãn, ôm người trong lòng, tối qua hắn đã về nhà, tuy hắn biết nguyên thân của mình là ma, nhưng thân thể hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-menh-chu-thanh-long/1287794/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.