Long Sùng Vũ nói nuôi Ân Quyết thật tốt có vẻ sẽ thật sự bắt đầu đối tốt với y, bất kể khi nói chuyện hay khi đút cơm…
Đúng, đút cơm, Long Sùng Vũ chưa từng biết Long quân của hắn lại tùy tính như thế, nói không ăn là không ăn.
Vì đã hấp thu linh khí rất no, Ân Quyết không muốn ăn chút nào, dù sao ăn cũng không có tác dụng, cho nên y định tiết kiệm mấy lần ăn.
Trong mâm có rau diếp xanh tươi, cà ri bò, trứng chưng, rất đơn giản, nhưng trừ họ, làm gì còn nhà nào dám ăn xa xỉ như thế trong thời kỳ đặc biệt này, Long Sùng Vũ rất dụng tâm, vốn hôm nay hắn có chuyện bận, cửa và cửa sổ nhà đều cần gia cố một chút, còn có đường dây điện cũng phải kiểm tra, nhưng hắn vẫn đặc biệt nhín chút thời gian để làm cơm trưa cho Ân Quyết, sợ y đói bụng.
Nhưng ai biết Ân Quyết căn bản không nhận tình.
Long Sùng Vũ ban đầu còn rất ôn hòa nói đạo lý với Ân Quyết, sau đó trực tiếp nhíu mày lạnh mặt nói: “Không được.”
Ân Quyết nói: “Được, ngươi ăn hết đi.”
Long Sùng Vũ nói: “Tôi không ăn nổi nhiều như thế, một nửa là của cậu, nhất định phải ăn hết.”
Ân Quyết hiếm khi nguyện ý nhiều lời, đại khái là tinh thần khá tốt, y hùng hồn nói: “Ta là Long quân, không cần ăn những thứ ngũ cốc tạp lương này.”
“Đừng lừa tôi.” Chân mày Long Sùng Vũ nhíu càng chặt, phản bác: “Tôi biết chân thân của cậu là rồng, nhưng trước khi hóa hình thì thói quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-menh-chu-thanh-long/1287790/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.