Chương trước
Chương sau
Biết Quách Ngữ lợi hại. Vừa nghe cô nhóc báo động một tiếng, mọi người khẩn cấp chạy vào xe. Hai chiếc jeep quay đầu chạy như điên. Vết bánh xe cán qua mặt đường ma sát đến bóc khói. Tiếng gào thét của đám dị nặng giả từ xe phía sau truyền đến khiến cho bộ đàm của Tề Lâm mém chút bị nổ.
“Tiểu Ngữ. Khu rừng phía trước có quái vật hả?”
“Sáng nay xuống giường không xem chân. Toàn đụng phải mấy thứ khó xơi. Chúng ta từ lúc nào biến thành chó nhà có tang như vậy?”
“Móa… Cậu mới là chó.”
“…”
Tề Lâm nghe mọi người nhao nhao thì trên trán xuất hiện mấy vạch đen. Gương mặt của hắn âm trầm như mực.
“Câm mồm. Tên nào còn léo nhéo như đàn bà thì lăn xuống xe cho tôi.”
“Chỉ huy. Không nên nha”
“Cút”
“Ha ha”
Hoàng Ly đi theo đám người cá biệt này, cảm giác nhân sinh như bị đảo lộn. Gương mặt vô cảm của hắn co rút đến lợi hại. Bọn họ đây là đang chạy trốn đó. Có cần vui vẻ đến thế không?
Tề Lâm phát uy. Mọi người dù còn nhiều vấn đề muốn hỏi Quách Ngữ nhưng không dám ho he. Hai chiếc xe chạy ra khỏi địa bàn của rừng rậm Mê Linh. Tại khoảng giữa của khu rừng và phim trường thành phố, họ tìm được một tòa nhà hai tầng kiên cố đỗ lại. Xung quanh tòa nhà tương đối vắng vẻ, không có hàng xóm, láng giềng.
Tề Lâm ra lệnh cho năm dị năng giả mới gia nhập dọn dẹp đám zoombie cấp một. Ba thuộc hạ của hắn phụ trách hai bên trái phải và phía sau. Quách Ngữ triển khai dị năng mộc, thử kết nối với cây cỏ các loại tại khuôn viên và khu vực xung quanh. Bản thân Tề Lâm một mình xông vào tòa nhà. Chừng nửa giờ sau hắn đi ra. Thái độ có hơi kì lạ.
Quách Ngữ thu lại dị năng, đi tới:
“Tề đại ca. Bên trong thế nào?”
“Không có zoombie. Tìm được gạo với một ít đồ hộp và nước uống đóng chai trong tủ lạnh.”
“Thật tốt. Nếu giờ lại gặp phải quái vật gì nữa chắc mọi người sẽ phát điên mất. Chúng ta hôm nay chạy té khói mấy lần rồi” – Quách Ngữ cười cười, nửa đùa nửa thật nói.
— QUẢNG CÁO —

Tề Lâm giấu tốt nghi ngờ trong bụng. Hắn cũng không muốn đập tan sự vui vẻ của cô nhóc.
Hơn một giờ trôi qua. Nhóm dị năng giả được phái đi thanh lý địa bàn trở lại. Tất cả mọi người liền quây quần lại tại phòng khách chính. Lật lên mấy chiếc salon bị ngã ngửa, đặt mông ngồi xuống, Hoàng Ly cấp mỗi người một chai nước suối. Trên bàn còn bày thêm một ít thực phẩm khô.
Đợi đồng đội nghỉ ngơi tốt, Tề Lâm mới hỏi:
“Tiểu Ngữ. Tại rừng rậm Mê Linh, chúng ta gặp phải con hàng nào vậy?”
“Có lẽ là động vật biến dị. Cấp bậc không rõ nhưng số lượng rất đông”
Quách Ngữ nhớ lại tình huống lúc xâm nhập vào tầng thực vật trong rừng rậm Mê Linh, cảm giác áp bách và nguy hiểm vẫn khiến toàn thân cô nhóc ớn lạnh.
Nghe câu trả lời của Quách Ngữ. Cả đám đàn ông đều trở nên trầm lặng.
Quách Ngữ đã là dị năng giả hệ mộc cấp ba nhưng đối với rừng rậm Mê Linh vẫn bó tay. Bọn họ cho dù tài giỏi cỡ nào cũng rất khó tạo ra đột phá trong nhiệm vụ lần này.
Đang lúc ai nấy mặt ủ mày chau. Bên ngoài, bỗng nhiên vang tới một tràng thanh âm phàch phạch, vù vù, tựa như có thật nhiều trực thăng bay tới. Mọi người nhảy cẩng khỏi ghế, tiến đến cạnh bên cửa sổ bằng kính cường lực, nhìn ra ngoài.
Tinh không u ám nháy mắt xuất hiện một mảnh tối đen. Một đám mây hắc sắc nhanh chóng từ chân trời bay trới, hướng về phía tòa nhà hai tầng mà đám Tề Lâm đang ẩn náu.
“Móa nó”
“Chết tiệt. Chết tiệt”
Nhìn thấy hình dạng của các sinh vật tạo ra đám mây hắc sắc đó, đám đàn ông thảng thốt la lên. Đôi mắt của Quách Ngữ cũng trừng to, miệng há rộng đến độ nhét vừa một quả trứng.
Cũng may, đám mây hắc sắc kia chỉ bay ngang qua tòa nhà chứ không có ý định đỗ lại. Đợi thanh âm đập cánh biến mất. A Ngưu mới run rẩy níu lấy người bên cạnh.
“Thứ đó… có phải là chim sẻ hay không?”
“Đậu xanh rau má. Cậu từng thấy con chim sẻ nào to như vậy chưa?”
— QUẢNG CÁO —
“Nói là đại bàng biến dị cũng không ngoa.”
“Em chưa bao giờ nhìn thấy loài lông vũ nào biến thái đến thế!”
Mỗi người một câu. Chỉ có Tề Lâm cùng Hoàng Ly là chẳng đánh rắm một tiếng. Mãi một lúc sau. Tề Lâm mới quay sang nhìn Quách Ngữ, thái độ thập phần khẳng định.
“Đám quái vật đó đến từ phía rừng rậm Mê Linh”
Quách Ngữ: “...”
Các dị năng giả: “...”
Thì ra, thứ quái vật khiến bọn họ chạy trối chết là một đàn chim. Mặc dù có hơi lớn xác một chút nhưng bọn họ vì chúng mà trốn trốn tránh tránh, nghĩ tới cũng hơi oan ức.
Mấy dị năng giả mới gia nhập nhớ đến kích thước và số lượng của chim sẻ biến dị thì chiến ý tiêu thất. Nhiệm vụ lần này, bọn họ hoàn thành được sao?
Trong năm người này, A Ngưu là kẻ vô tâm vô phế. Trong lúc đồng đội đều đang suy nghĩ về nhiệm vụ tìm kiếm Long Đằng Thảo, hắn vuốt vuốt lỗ tai thốt lên.
“Thịt chim sẻ nướng rất thơm”
Tề Lâm: “...”
Quách Ngữ: “...”
Đám dị năng giả còn lại: “...”
A Ngưu nhìn thấy mọi người đều chăm chú nhìn mình thì có cảm giác không đúng. Hắn rụt người lại, ngại ngùng nói:
“Em nói sai rồi à?”
Tề Lâm: “Không. Cậu nói rất đúng”
Lời của A Ngưu khiến mọi người bừng tỉnh. Đúng thế, nhiệm vụ đến rừng rậm Mê Linh lần này của bọn hắn, ngoại trừ tìm kiếm Long Đằng Thảo còn có săn lùng động vật biến dị làm thực phẩm dự trữ. Chim sẻ cũng là chim. Nếu như kiểm tra qua thịt chúng không có độc. Vậy thì... ha ha.
— QUẢNG CÁO —

Bầu không khí trong tòa nhà hai tầng thoắt cái náo nhiệt lên. Mọi người kích động nghĩ tới kế hoạch săn bắt chim. Tề Lâm bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, gõ gõ ngón tay, nói:
“Chim sẻ biến dị chắc chắn là bay tới phim trường của thành phố E để săn mồi. Đám giòi trắng kia đứng đầu đỉnh thức ăn của chúng. Lần đi săn này không phải lần đầu tiên và cũng không phải lần cuối cùng. Chúng ta có thể căn cứ vào thời gian giữa những lần chúng đi ngang nơi này để bố trí mai phục.”
“Lũ giòi đó cũng thông minh đấy chứ. Bị thiên địch săn giết vẫn sinh sôi phát triển tốt đến khó tin.”
“Không hẳn. Có khả năng đám giòi bọ vừa nghe được thanh âm vỗ cánh từ xa của lũ chim là lập tức trốn đi. Mà nơi trốn, chỉ có thể là dưới lòng đất sâu trong phim trường thành phố. Đây cũng là nguyên nhân mà đám giòi bọ chỉ xuất hiện tại phim trường.”
Các dị năng giả tiếp lời của Tề Lâm. Mỗi người một câu, dần dần đem chân tướng mối quan hệ giữa giòi biến dị của phim trường thành phố E cùng Chim sẻ biến dị của rừng rậm Mê Linh lột trần xuống. Một trong các thuộc hạ bồi gả của Tề Lâm lên tiếng.
“Nếu chúng ta bắt hết chim biến dị hoặc chim biết dị tiêu diệt hết đám giòi... Mục tiêu của đám súc sinh còn lại liệu có thể là căn cứ của con người, kể cả Hùng Thiên?”
“Căn cứ Hùng Thiên có thực vật biến dị phòng thủ. Chúng không vào được. Những nơi khác thì chưa chắc. Chẳng hạn như căn cứ quân sự của Phạm Sáng ở phía nam”.
Quách Ngữ thật thà nói. Thực vật biến dị trong Vu Lâm cùng Tả Mộng Lâm có chiến lực rất biến thái. Động vật biến dị và zoombie đều bị bọn chúng xem làm chất dinh dưỡng sống. Vì thế, cho dù đám giòi ở phim trường thành phố E hay chim sẻ khổng lồ có kéo tới, chắc chắn sẽ không có đường lui.
Tề Lâm hạ xuống quyết định: Nhiệm vụ trước mắt là vừa săn bắt chim sẻ vừa tiêu diệt đám giòi lúc nhúc ở phim trường. Chỉ khi nào giải quyết triệt để hai nổi lo này thì chúng ta mới tiến đến Mê Linh.
Mọi người nhất trí. Kế tiếp là thảo luận: làm thế nào để săn bắt chim biến dị cùng đám giòi trắng đó. Tề Lâm chợt đứng dậy, lên cầu thang hướng về sân thượng của tòa nhà hai tầng.
“Chỉ huy, anh đi đâu?”
“Khảo sát hiện trường”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.