Chương trước
Chương sau
Tin tức mà Kha Hùng cung cấp làm cho Phương Thúc Mạnh phát điên. Lão không tin, muốn tìm Tề Lâm chất vấn nhưng Kha Hùng sao có thể cho phép.
“Phương Tổng có thể không tin tôi nhưng không thể không tin Nguyễn đại tướng của của căn cứ quân sự thành phố C. Tham gia giải cứu mấy người Tề Lâm còn có bọn họ.”
Lão Hắc trầm mặc nãy giờ cũng lên tiếng.
“Tề Lâm và đồng đội của hắn còn chưa tìm được người trút giận đâu. Mạng sống của mấy chục huynh đệ đâu thể chỉ bồi mạng của một mình Phương đại tiểu thư. Bọn họ cũng sẽ không ngại Phương Tổng góp thêm vào.”
Phương Thúc Mạnh tuyệt vọng. Lão ngồi sụp xuống sàn, nháy mắt như già thêm mười tuổi có hơn. Con gái mình có cái đức hạnh gì, người làm cha như lão sao lại không biết chứ.
Phạm Sáng nhìn Phương Thúc Mạnh suy sụp, không tỏ ra một chút thông cảm. Cái lão lo lắng lúc này chính là những vật tư được cất giữ trong không gian của Phương Tuệ cùng nhà kho quân sự tại Nguyệt Đầu Trấn. Có lẽ toàn bộ số vũ khí đó đã lọt vào tay căn cứ quân đội thành phố C.
Nguyễn Gia không dễ chọc. Hùng Thiên căn cứ cũng không dễ chọc. Phạm Sáng làm người rất không dễ dàng.
Kha Hùng đã bày ra thực lực tuyệt đối nên quá trình trao đổi cùng Phạm Sáng vô cùng thuận lợi. Kha Hùng để Chu Phong chuẩn bị tốt rượu thịt tiếp đãi. Hắn ra ngoài một chuyến giúp mấy người Phạm Sáng chuẩn bị xe để về lại căn cứ quân sự thành phố E.
Phạm Sáng ăn thiệt tại Hùng Thiên căn cứ quá nhiều. Tim mệt, lòng cũng mệt. Tuy nhiên, lão lại nhớ nhung mãi đám thiết bị y tế trong bệnh viện nhỏ. Trước khi rời khỏi, lão đánh bạo nói với Kha Hùng thì được đối phương đáp lại.
“Căn cứ Hùng Thiên đa phần đều là người già, trẻ nhỏ. Ốm đau bệnh tật là chuyện thường ngày. Nếu ngài kiên quyết mang đi đám máy móc, thiết bị này thì khác nào kết thúc tương lai của bọn họ. Ngược lại, với thực lực hiện có của căn cứ quân sự thành phố E, không ít tài nguyên của các bệnh viện tại trung tâm thành phố còn không phải tùy ngài sử dụng.”
Phạm Sáng bị từ chối, muối mặt cười cười. Cuối cùng, đành phải dẫn theo thuộc hạ cùng Phương Thúc Mạnh bi thương không dứt rời đi.
Đưa tiễn những vị khách không mời, người của căn cứ Hùng Thiên bắt tay vào thu xếp những vật tư mang về từ thành phố D. Mấy người Tề Lâm nhiệt tình tham gia. Đối với bầu không khí và điều kiện nơi này, bọn họ vô cùng yêu thích.
Gả đến đúng chỗ rồi.
Xong việc, Kha Hùng dẫn theo các thuộc hạ thân tín ra cổng lớn. Hắn nhìn hai bên chốt canh, liên tục vuốt cằm. Hồi sau liền ra lệnh cho Tề Lâm cùng Trần Nhật Tân.
“Phía trước hai bên chốt canh dựng lên hai tiểu đình để đặt hai cái xe tăng nhặt được của đám người Phạm Sáng”
“Người khác đặt sư tử đá gác cổng. Nhà mình chơi hẳn thiết giáp. Oách nha.”
— QUẢNG CÁO —

“Sau này có ai muốn đánh chủ ý lên căn cứ của mình, cứ dùng hai chiếc xe tăng đặt ngoài này chơi chết bọn chúng. Chó mèo gì gì đó đều cút hết đi.”

Mấy người Chu Phong đều cực hài lòng vì sắp xếp của Kha Hùng. Đặt hai cái xe tăng chỗ này, tác dụng chấn nhiếp khỏi phải chê.
Chức nghiệp của cha Hà là kiến trúc sư. Đối với những thiết kế thế quân sự và dân dụng rất có tâm đắc. Có cha Hà hỗ trợ, mấy dị năng hệ kim và hệ thổ chẳng mất bao lâu đã hoàn công. Kha Hùng phất tay. Hai cái xe tăng lập tức xuất hiện đúng vị trí của nó.
Kha Hùng nói với Tề Lâm:
“Giao cho người của cậu phụ trách hai cái xe này. Thời khắc chú ý. Có nguy hiểm lập tức dùng nó tấn công”
“Rõ”
Tề Lâm đáp lại rất to. Hắn được Kha Hùng tin tưởng và giao trách nhiệm trọng đại như vậy, tất nhiên vui lòng làm tốt.
Trong năm thuộc hạ theo Tề Lâm đến căn cứ, hắn chọn ra hai người trực tiếp phụ trách. Người được chọn đều hưng phấn phi thường.
Tiếp theo, Kha Hùng dẫn tất cả mọi người vào Tả Mộng Lâm và Vu Lâm để chào hỏi qua dây Tơ Hồng và Lão Đa biến dị. Quách Ngữ được giao phụ trách thực vật biến dị của hai cánh rừng.
Quách Ngữ: “...” Trọng trách nặng nề, có chút ăn không tiêu.
Kha Hùng cười cười: “Yên tâm. Có khó khăn cứ tìm mọi người hỗ trợ.”
Quách Vũ vỗ vai em gái: “Em không phải chỉ có một mình.”
Quách Ngữ được động viên, an lòng xuống.
Thăm hỏi tốt thực vật biến dị, Kha Hùng thuận đường đưa các thân tín ra ngoài bìa rừng của Vu Lâm. Tại nơi tiếp giáp của Vu Lâm với lộ lớn dẫn vào nội thành. Kha Hùng để dị năng giả của hắn dựng lên một cổng chào thật lớn.
Nội dung chính của cổng chào khắc xuống dòng chữ bằng kim loại: “Căn Cứ Hùng Thiên. Người ngoài không được tự ý bước vào”
— QUẢNG CÁO —

Kha Hùng nói:
“Trong thời gian tới lập ra một chốt canh thật lớn ngay bên dưới cổng chào. Tề Lâm phối hợp cùng Chu Phong và Lão Hắc phụ trách xây dựng tốt hệ thống phòng thủ bao vây toàn bộ khu vực bên ngoài Vu Lâm. Tất cả địa bàn bên trong đều là của căn cứ chúng ta”.
Người của căn cứ Hùng Thiên ầm ầm hoan hô. Đây là kết quả thỏa thuận của Kha Hùng và Phạm Sáng. Toàn bộ khu vực từ Vu Lâm đến ba ngọn núi đá vôi đều thuộc Kha Hùng. Ngược lại, Hùng Thiên căn cứ cũng sẽ hỗ trợ căn cứ quân sự thành phố E lúc nguy cấp. Không ai tự ý xâm phạm địa bàn của ai.
Thời gian kế tiếp, tất cả cư dân của Hùng Thiên căn cứ đều vô cùng bận rộn.
Kha Hùng dẫn theo Quách Ngữ đi tưới nước suối không gian cho đám thực vật biến dị. Quách Ngữ có Kha Hùng trực tiếp huấn luyện, dị năng hệ mộc tăng lên. Việc khống chế hệ thống phòng thủ tự nhiên trong Vu Lâm cùng Tả Mộng Lâm càng lúc càng thuận tiện.
Trần Tiểu An cùng các dị năng giả khác cũng điên cuồng luyện tập. Thỉnh thoảng bọn họ lại phân đội để vào nội thành săn giết zoombie thu vật tư, tinh hạch. Gặp người thuận mắt cũng sẽ mang về căn cứ làm cho dân số của căn cứ chậm rãi tăng lên.
Chiến lực của Hùng Thiên căn cứ tổng thể được đề thăng. Phạm Sáng bên kia cũng an phận. Kha Hùng yên tâm bế quan.
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng.
Một ngày đầu tháng năm. Trong không gian Phật Ngọc.
Kha Hùng ngâm mình trong bồn dược thủy, âm thầm điều khiển linh lực vận chuyển, đếm từng vòng chu thiên.
Chu thiên thứ ba trăm ba mươi.

Chu thiên thứ ba trăm bốn mươi.

Chu thiên thứ ba trăm bốn mươi lăm.

Chu thiên thứ ba trăm bốn mươi chín.
Chu thiên thứ ba trăm năm mươi.

— QUẢNG CÁO —

Ầm.
Tiếng nổ lớn từ trong cơ thể lần nữa vang lên. Tuy nhiên, đau đớn xác thịt không những không rút đi còn mạnh mẽ gia tăng. Các khớp xương trong người lần lượt vỡ vụn tạo thành những tiếng răng rắc liên tục vang lên không dứt. Kim Huyết trào ra từ các lỗ chân lông nhuộm vàng một bồn dược thủy.
Kha Hùng muốn ngất lại không thể ngất. Thống khổ vạn phần.
Kim Thân hỗn độn quyết tầng thứ sáu chính là cánh cửa sinh tử của người tu luyện. Thành công thì thoát thai hoán cốt. Thất bại thì thân tử đạo tiêu. Từ quá khứ tới nay, chưa một ai có thể tu luyện Kim Thân hỗn độn quyết đến tầng cuối cùng. Kha Hùng trong thời gian ngắn ngủi đạt được tới tầng năm đã là thành quả vô cùng lợi hại. Nhưng vì hắn muốn nhiều hơn nên cái giả phải trả cũng cao hơn.
“Thất bại sao?”
Kha Hùng thầm nhủ trong lòng. Hắn tự so sánh kết cục của bản thân kiếp trước cùng kiếp này. Cảm giác không cam tâm cứ thế dâng lên.
Kha Hùng nghĩ đến Trần Tiểu An, nghĩ đến những đồng đội cùng mình vào sinh ra tử bấy lâu nay. Hắn dùng viễn cảnh tươi đẹp ở tương lai để cố gắng cảnh tỉnh bản thân, giúp bản thân vượt qua đau đớn mà người thường không thể nào chịu đựng.
Cả người của Kha Hùng không còn một đốt xương nguyên vẹn. Hắn biết hiện tại muốn sống chỉ có thể để cơ thể chìm vào trong con suối bên cạnh. Nhưng hắn có thể từ thùng gỗ leo ra sao?
Trong lúc nguy cấp. Kha Hùng nghĩ tới Kim Linh. Hắn cố hết sức dùng thần thức giao tiếp với Kim Linh. Tiểu sủng vật từ ổ hoa của mình bay tới.
Kim Linh thấy tình trạng của chủ nhân cũng gấp muốn chết. Thân hình nhỏ nhắn của nó liên tục bay tới va vào bồn dược thủy. Vảy rồng cũng muốn bung ra nhưng bồn dược thủy không chút di chuyển. Vật nhỏ bay đến trên mặt của Kha Hùng, uất ức khóc lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.