Trong không gian yên ắng, đau đớn tê tâm liệt phế thống khổ ở Diệp Khanh Đường quanh thân lan tràn mở ra, dường như muốn đem nàng nháy mắt nuốt hết, nàng trong giây lát mở to mắt, tất cả trước mắt sớm không phải kia tuyết trắng xóa bao trùm Lăng Vân Phong.
"Đường Đường, ngươi cuối cùng cũng tỉnh." mệt mỏi thanh âm ở Diệp Khanh Đường bên tai vang lên.
Diệp Khanh Đường nghe được thanh âm kia thời điểm, trong lòng đột nhiên run lên.
Thanh âm này......
Nàng đã có bao nhiêu năm chưa từng nghe qua?
Theo bản năng, Diệp Khanh Đường đưa mắt nhìn lại, thình lình thấy được, đứng ở một bên là khuôn mặt một nam tử trung niên hiện lên vẻ tiều tụy.
"Phụ thân......" Diệp Khanh Đường khó có thể tin đôi mắt trừng lớn, quả thực không thể tin điều chính mình nhìn đến, nàng chợt muốn giãy giụa đứng dậy thế nhưng trung niên nam tử lại vội vàng đem nàng đỡ lại.
Gia chủ Diệp gia-Diệp Lăng lo lắng nhìn nữ nhi của mình, lo lắng sốt ruột mở miệng nói: "Đường Đường, sau khi linh căn nát thân thể con còn chưa hoàn toàn khôi phục, cần tiểu tâm dưỡng, chớ có vội vã ngồi dậy."
Diệp Khanh Đường hai mắt hơi hơi trợn to, tất cả trước mắt, làm nàng cực kì khiếp sợ.
Sao lại thế này?
Nàng không phải đã ở tại Lăng Vân Phong tự bạo trái tim? Như thế nào còn chưa có chết?
Phụ thân hắn...... Không phải tại 300 năm trước, cũng đã bị đại trưởng lão hạ độc thủ, hiện tại...... Như thế nào...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-manh-nhat-nu-de/2795748/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.