Cô cười như không cười nhìn về phía bọn họ
Sự ghen tị từ đời trước và đời sau quanh quẩn trong tâm trí cô, thứ hạnh phúc mà cô không có được, kỳ thật những thứ này đối với cô quá xa xỉ
Ninh Viên Viên cảm thấy bản thân như một kẻ thừa thải trên thế giới, họ ngoài trừ cái danh cùng máu mủ ra thì chẳng có liên can gì đến cô. Ninh Cảnh Thiên cảm nhận sắc mặt cô không tốt, anh khẽ mím môi, chán ghét nhìn đám người đó
Anh làm động tác nhìn đồng hồ trên, khẽ nhíu mày, cười nói:"Haha, cũng lâu rồi em không được nói chuyện cùng cháu gái, nên em muốn ra ngoài đi cùng con bé một chuyến, anh không phiền chứ?"
Ninh Chí Đức có chút sững sốt, vốn hắn định giữ người lại để bàn chuyện làm ăn, những đột nhiên Ninh Cảnh Thiên này mới về lại muốn đi tiếp quả thật khiến hắn tức điên. Ông ta thầm oán giận Ninh Viên Viên, tất đều tại con ranh đó đột nhiên trở về
Ông ta không dám từ chối lẳng lặng gượng cười
"Không sao không sao, bữa khác anh em chúng ta ăn chung cũng được"
Nói xong còn làm bộ vui vẻ
Ninh Viên Viên thật phục ông già này có tính nhẫn nại khá tốt, cô cúi thấp đầu nghoẻn miệng cười lạnh
Ninh Cảnh Thiên nhanh chóng từ biệt rồi dắt tay cô rời khỏi
Ninh Viên Viên thấy xe cô còn ở ngoài, nhanh chóng thoát tay Ninh Cảnh Thiên ra, hắn cảm thấy cô giãy dụa liền nắm chặt lại
Ánh mắt của anh trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-vo-nam-chinh/2593159/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.