Ninh Viên Viên đứng sừng sững dưới cái giá lạnh của mùa đông, nhìn những toà nhà cao lớn và dòng người tấp nập
Cô chợt nhận ra một điều là, bản thân mình thật là có chút cô đơn
Đến đây không có chí hướng, tâm tâm niệm niệm làm một trạch nữ vô lo vô nghĩ, cả ngày thoải mái nằm trườn ở nhà, mỗi ngày đầy đủ 3 bữa chính, cuộc sống không tranh không đấu. Vui vẻ quá còn gì
Nhưng mà, cô đơn bao trùm, cô nhận ra mình có chút yếu mềm
Bước chân càng không biết đi đâu, vô thức đứng đấy như đồ ngốc. Kiếm một cái ghế công cộng, lẳng lặng ngồi xuống
Khăn quàng che kín nửa gương mặt, lộ ra đôi mắt xinh đẹp hồng hồng ửng ưng. Cô xoa bàn tay nhỏ, đút tay vào túi, ngồi đó không có mục đích
Tần Mặc cách đó không xa, yên tĩnh nhìn đứa nhỏ làm ổ đằng kia, như một đứa ngốc ngồi thẫn thờ nhìn trời
Người đàn ông trầm mặt thở dài, có chút đau lòng không tên
Ngay lúc Ninh Viên Viên ngẩn người, bên cạnh mình có người ngồi xuống, cô giật mình nhìn lại. Bản thân không ngờ lại gặp Tần Mặc ở đây
Mắt cô cong cong tròn tròn:"Mặc Mặc!"
Ninh Viên Viên khẽ hô tiếng, Tần Mặc ôn hoà sắc mặt:"Ừ, tôi đây"
Người đàn ông nâng tay, giúp cô gái chỉnh lại trang phục, rút ra trong túi một cái găng tay bằng lông màu sữa đáng yêu, đeo lên giúp cô
Đôi mắt cô gái chớp chớp, châm chú nhìn từng động tác thuần thục của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-vo-nam-chinh/2593094/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.