Trình An Bác có lẽ đã nhận ra màu đỏ sẫm bên cạnh giường, lại xem như không có trông thấy.
Người lúc trước nhìn sao cũng không thấy đủ, sao bây giờ lại hoàn toàn thay đổi đến thế.
Trình An Bác quay mặt đi: "Rơi vào kết cục hôm nay, đều là do ngươi gieo gió gặt bão".
"Ừ, đúng rồi, là ta gieo gió gặt bão!". Lạc thị che ngực, phun ra một ngụm máu, nàng ta ngước nhìn bóng lưng của Trình An Bác và nói: "Nhưng ngươi chẳng lẽ không sai sao?!".
Từ đầu đến cuối, Lạch thị cảm thấy Trình An Bác có thể ra tay lo được những chuyện đó, nếu vậy nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như hôm nay. Nghĩ đến ánh mắt của Trình Mộ Nhàn hôm nay, lòng Lạc thị không khỏi thắt lại. Ánh mắt kia của Trình Mộ Nhàn, phảng phất hận không thể nghiền nàng ta ra thành tro ngay!
Trình An Bác đưa lưng về phía Lạc thị: "Không có".
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Lạc thị đã cười như điên: "Đúng! Đúng thế!".
"Ha ha ha ha ha!".
"Đương nhiên là ngươi đúng, ngươi là đại quan đương triều, là phụ thân của Hoàng Hậu tương lai, làm sao có thể sai được?".
"Sai, sai ở, sai ở ta!". Lạc thị lúc này đã thở không ra hơi, nàng ráng chống đỡ nói: "Chỉ cầu ngươi, chỉ cầu ngươi, tha, tha------".
"Được".
Lần này Trình An Bác rời đi thẳng mà không hề quay đầu lại lần nào.
Lạc thị muốn đưa tay lau đi vết máu trên môi, nhưng bất luận thế nào cũng chẳng còn hơi sức. Hai mắt nàng mở to, và dần dần mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-vat-cung-trong-hau-cung-cua-cau-hoang-de/193758/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.