Chương trước
Chương sau
Cao Bình kéo Cẩm Thư đến một góc vắng vẻ rồi mới buông nàng ra: "Nha đầu người bị ngốc à?".
"Ngươi không thấy Bệ hạ rất vừa ý nương nương sao?".
Cẩm Thư há to miệng, như thể có thể nhét vừa một quả trứng gà: "Thật sao?".
"Thật". Cao Bình khó được nói nhiều, nhưng lại khiến mấy người đang trốn trong tối xem náo nhiệt.
Ngay cả Cao Bình, ngự tiền thị vệ người ta cũng đã nói như vậy, nghĩ lại hẳn cô nương nhà mình sẽ không có việc gì, Cẩm Thư liền yên tâm đợi ở bên ngoài. Nhưng là, không biết phải đợi đến lúc nào mới được nhỉ.
Lục Hựu Bạch ôm người đi vào Tây Thiên điện, khi đặt người lên trên giường, Trình Mộ Nhàn đột ngột mềm mại hô một câu: "Nương, đừng đi".
Giọng nói như muốn khóc: "Đừng bỏ lại Nhàn nhi".
Trình Mộ Nhàn yếu ớt như vậy, dường như chưa bao giờ được nhìn thấy trong ký ức của Lục Hựu Bạch. Ngay cả khi nàng suýt chút nữa bị phế ở kiếp trước, nàng ấy vẫn là một thân ngông nghênh và chưa từng chịu yếu thế.
Lục Hựu Bạch sinh ra mấy phần đau lòng, hắn cúi đầu ghé vào trên trán Trình Mộ Nhàn một nụ hôn: "Ta ở đây".
Có lẽ là có lực lượng làm người an tâm, Trình Mộ Nhàn nhanh chóng an tĩnh lại, chỉ là kéo tay áo Lục Hựu Bạch không buông. Lục Hựu Bạch biết Trình Mộ Nhàn là coi hắn thành Thượng thư phu nhân đã mất nên cũng không rời đi ngay, hắn cứ vậy ngồi ở bên giường ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của Trình Mộ Nhàn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Trình Mộ Nhàn kỹ càng như vậy, ngay cả kiếp trước cũng chưa từng có chuyện như vậy. Kiếp trước, hắn chỉ có lợi dụng và tâm tư củng cố hoàng quyền đối với Trình Mộ Nhàn. Giữa Đế Hậu chỉ có kính trọng lẫn nhau, ngoài ra không có bất kỳ tình cảm nào khác. Còn việc Trình Mộ Nhàn sinh cho hắn hai đứa con trai, cũng khiến hắn rất ngoài ý muốn.
Hắn vốn tưởng rằng trong năm năm đó, nàng đã không thể sinh dục. Ai biết, thần y Tiết Nam Tiêu do Thái Hậu tìm tới lại lợi hại như thế. Vốn là muốn mượn chuyện không con để phế truất nàng, lại bởi vì chuyện này xảy ra mà dẫn đến quần tình trong triều xúc động và suýt chút nữa chọc ra thủ bút của Tầm Dương Vương phi. Nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng vẫn là bị chọc phá ra.....
Lục Hựu Bạch mãi cho đến lúc sắp chết mới biết hắn vẫn luôn yêu sai người. Người hắn muốn bảo vệ và yêu thương không phải Hàn Chỉ Nhu. Mà là Hoàng Hậu, người vì hắn mà bị tổn thương đến mình đầy thương tích nhưng vẫn đoan trang cầm lễ như cũ.
Hắn nhớ tới cung biến lúc hắn sắp chết, cuối cùng là Hoàng Hậu dẫn theo hai người con trai của nàng và một đám thân vệ liều mạng bảo vệ, mới không khiến thiên hạ này đổi thành họ Hàn!
"Là ta có lỗi với ngươi". Lục Hựu Bạch thầm nói điều này trong lòng, nhân tiện thay Trình Mộ Nhàn vén lại góc chăn.
Lục Hựu Bạch sao mà ngờ được Trình Mộ Nhàn lại trùng sinh trở về. Tương tự, Trình Mộ Nhàn cũng không biết Lục Hựu Bạch cũng giống mình là người trùng sinh. Hiện tại Trình Mộ Nhàn chỉ cảm thấy Lục Hựu Bạch đối với nàng tốt như thế, đó là vì ngai vị Hoàng Đế của hắn mà thôi. Nàng đã nghĩ đến vô số lần về việc làm thế nào để thoát khỏi Hoàng cung này---- thậm chí, nàng còn lên kế hoạch lợi dụng tượng Quan Âm tống tử kia.
Trình Mộ Nhàn nhớ tinh tường việc nàng không con mà suýt chút nữa bị phế truất. Vì vậy nàng cảm thấy, có thể để Lục Hựu Bạch vì nguyên do nàng không con mà phế truất nàng lần nữa. Đây chính là nguyên nhân tại sao nàng không vứt bức tượng Quan Âm kia đi---- Huống hồ, Tiết Nam Tiêu bây giờ cũng coi như là người của nàng. Có thần y Tiết Nam Tiêu ở đây, nàng còn sợ mình sẽ thực sự bị tổn thương thân thể sao?
Ôm tâm tư như vậy, Trình Mộ Nhàn đối với Lục Hựu Bạch từ trước đến nay luôn là ngoài cười nhưng trong không cười. Cho dù Lục Hựu Bạch bồi nàng suốt cả một buổi chiều.
Lúc Trình Mộ Nhàn tỉnh dậy còn có mấy phần ngốc, mơ mơ màng màng cho đến khi uống một cốc nước mật thì nàng mới kịp phản ứng lại. Nơi này hình như là Tây Thiên điện. Mà người nam nhân đang ngồi bên cạnh nàng, hình như----- Không! Đó vốn chính cái tên Hoàng Đế chó Lục Hựu Bạch!
Trình Mộ Nhàn run tay suýt đánh rơi chén trà trên tay. Chẳng mấy chốc, nàng đã nhớ ra chuyện hôm nay. Đáng lẽ nàng phải đến tửu lâu theo như lời hẹn chứ, sao giờ biến thành ở trong Hoàng cung rồi?
"Bệ, bệ hạ?".
Trình Mộ Nhàn ngập ngừng hỏi, và Lục Hựu Bạch nhìn nàng cười nói: "Hoàng Hậu đã tỉnh rồi".
"Cái đó, thần thiếp-----". Trình Mộ Nhàn còn chưa kịp nói chuyện đã chú ý tới mặt trời chiều đang ngã về tây bên ngoài cửa sổ.
Ông trời của ta ơi, nàng đã ngủ suốt cả một buổi chiều sao?
Mấu chốt là, Hoàng Đế chó Lục Hựu Bạch không hề gây khó dễ nàng mà ngược lại còn kiên nhân hỏi nàng muốn ăn cái gì. Đây là, nằm mơ?
Trình Mộ Nhàn véo đùi: Đau quá, là thật!
Lục Hựu Bạch chú ý đến động tác nhỏ của Trình Mộ Nhàn, nụ cười trên mặt hắn lớn hơn: "Tỉnh rồi thì tốt, nếu không trẫm không biết phải gọi ngươi thế nào".
"Ha ha, cái đó, làm phiền Bệ hạ đưa thần nữ về Thượng thư phủ". Dù sao thì, Trình Mộ Nhàn có đánh chết cũng sẽ không để cho mình ở lại trong cung qua đêm.
"Có trẫm ở đây, sẽ không ai dám nói một lời nhàn thoại về ngươi".
Lục Hựu Bạch nhẹ nhàng vén sợi tóc đen buông thõng xuống cho Trình Mộ Nhàn, điều này khiến Trình Mộ Nhàn có chút thụ sủng nhược kinh. Nam nhân này, sao khác với kiếp trước thế? Chờ một chút, câu hỏi bây giờ là: Nam nhân này định để nàng ở lại trong cung qua đêm sao?
Trình Mộ Nhàn giật mình, nói: "Chuyện này không hợp lễ!".
"Ồ?". Lục Hựu Bạch đột nhiên xích lại gần và nói nhỏ: "Nhưng ban nãy Hoàng Hậu đã ở trước mặt bao người sờ mặt trẫm".
"Hoàng Hậu nói, bút trướng này nên tính thế nào?".
Trình Mộ Nhàn nhìn chằm chằm móng vuốt của mình, lần đầu tiên có xúc động muốn chặt nó ra. Tại sao nàng lại không quản được tay của mình vậy? Giờ thì hay rồi, để rơi chiếc cán to như vậy vào tay Hoàng Đế chó Lục Hựu Bạch. Đây quả thực là bị người nắm gắt gao.
"Nhưng thần nữ-----". Trình Mộ Nhàn khẩn trương nắm lấy chăn bông, thầm nghĩ Lục Hựu Bạch sẽ không phát điên đem nàng..... Khụ khụ.
Lục Hựu Bạch cưỡng chế nâng cằm nàng lên, ép Trình Mộ Nhàn nhìn vào mặt mình: "Ngươi là Hoàng Hậu của trẫm, ai dám nói hươu nói vượn một câu, trẫm sẽ chém đầu hắn!".
"Vậy, ngươi có thể ở lại được không?".
Lục Hựu Bạch lúc đó, rơi vào trong mắt Trình Mộ Nhàn khiến nàng cảm thấy bản thân như một con mồi. Mà Lục Hựu Bạch chính là thợ săn với vũ khí trên tay, và hắn chuẩn bị giết nàng chỉ bằng một đòn. Việc đã đến nước này, nàng dám không đồng ý được à?
Trình Mộ Nhàn gật đầu tựa như gà mổ thóc, rất sợ bản thân chậm một bước sẽ bị Lục Hựu Bạch tính toán sổ sách. Thấy nàng gật đầu, Lục Hựu Bạch mỉm cười hài lòng, đồng thời đi ra ngoài phân phó phòng bếp nhỏ làm mấy món ăn mà Trình Mộ Nhàn thích đưa đến đây.
Trong bữa ăn, Trình Mộ Nhàn không dám nói một lời mà chỉ lo cúi đầu đào cơm. Trong nội tâm, nàng chỉ muốn ăn xong càng sớm càng tốt, vì ăn xong có thể trở về ngủ. Như vậy, nàng có thể không cần phải đối mặt với cái tên Lục Hựu Bạch khẩu phật tâm xà này. Thế nhưng Lục Hựu Bạch lại rất ung dung chậm rãi dùng bữa, lâu lâu còn chào hỏi Trình Mộ Nhàn nếm thử mỗi một loại món ăn.
Khi dùng bữa với Hoàng Đế, nếu như Hoàng Đế chưa ăn xong thì người khác không được thả đũa xuống trước. Trình Mộ Nhàn cực kỳ quen thuộc với cái quy củ này, vì vậy khi đối mặt với Lục Hựu Bạch thế này, trong lòng nàng chỉ cảm thấy điên tiết muốn chết.
Tên Hoàng Đế chó này không thể ăn nhanh hơn được à?
Xin nhờ, nàng ngồi ở chỗ này chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, rất sợ có điểm nào sai bị tên này tóm lấy tìm phiền toái.
"A Nhàn".
"Hả?".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.