Trình Mộ Nhàn lập tức kịp phản ứng lại: Quên mất, vẫn còn một vị Phật lớn ở đây.
Trước mặt, tân Hoàng Đế Lục Hữu Bạch đang ngồi bên chiếc bàn gỗ đàn hương, mặt mày sắc nét, tay cầm ấm tử sa đang muốn châm trà. Từ khung cửa chạm khắc hoa phía sau nhìn ra, có thể nhìn thấy cảnh tượng tháng năm của năm Nguyên Huy----- mùa xuân nắng vàng, du khách như dệt.
Tuy bên ngoài huyền hoa nơi hai người ngồi không treo dấu hiệu Hoàng gia, nhưng nó cũng là chiếc một thuyền hoa rất lớn và rất hoa lệ. Giờ phút này, thuyền hoa đang lẳng lặng đi lang thang ở trung tâm hồ Thái Hòa. Bên trong và bên ngoài thuyền hoa rất an tĩnh tựa như chỉ nghe thấy tiếng mái chèo và tiếng gió thổi. Những người trước đó còn đi theo Lục Hựu Bạch không biết đã đi đâu rồi, ước chừng là bọn hắn đều đang đợi ở bên ngoài đi.
"Ngồi đi". Nhìn thấy Trình Mộ Nhàn ngây ngốc đứng tại chỗ, Lục Hựu Bạch giơ tay ra hiệu.
"Tạ Bệ hạ". Trình Mộ Nhàn vội vàng tạ ơn rồi ngồi xuống.
Trà là Quân Sơn ngân châm thượng hạng, sau khi được ngâm sẽ mang theo vài phần ngọt. Trình Mộ Nhàn nheo mắt một cách thoải mái giống như một con mèo tham ngủ vào buổi chiều.
Lục Hựu Bạch nhếch khóe môi cười: "Xem ra Trình Đại cô nương rất thích tay nghề của Trẫm".
Trình Mộ Nhàn đang muốn lên tiếng lại chợt nhớ tới một sự kiện. Lục Hựu Bạch hình như không biết pha trà thì phải nhỉ? Trà này là tự hắn ngâm? Chẳng lẽ sống lại một đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-vat-cung-trong-hau-cung-cua-cau-hoang-de/193730/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.