Chương trước
Chương sau
Chân trời nổi lên một cái bụng cá trắng, Mộ Du từ giường nhỏ ngồi dậy.

Hệ thống nhịn không được mà phun tào:[ Tui tưởng là quỳ ở từ đường là phải luôn luôn quỳ chứ.]

Mộ Du:......

Y trợn trắng mắt, nói: [Nếu là phải luôn quỳ, thì chân ta phải bỏ luôn rồi đấy!]

Quỳ từ đường gần như là một cách nói, là dùng đồ giản dị hơn bình thường, rốt cuộc ở nơi như từ đường này, không giống với nơi khác tùy ý làm cái gì cũng được.

Mộ Du hiện giờ chỉ nghĩ đến việc quậy sụp Mộ gia. Làm cho những người này nếm thử mùi vị làm tù nhân của y lúc trước.

Đừng nói giữ đạo hiếu, trừ bỏ bài vị của mẫu thân thì liệt tổ liệt tông y đều không nghĩ sẽ quỳ.

Bởi vì Mộ gia không có một ai tốt đẹp cả!

Hạ nhân đã bắt đầu bận rộn, tiếng bước chân nhỏ vụn, đi tới đi lui, ồn ào đến không còn cách nào ngủ.

Mộ Du cởi áo ngoài, trộm liếc mắt một cái.

Hệ thống:[ Đừng nhìn, cậu cũng không thể đi ra ngoài.]

Mộ Du: [Ngươi nói ta xem, nên đáp lễ Tiền thị như thế nào?]

Hệ thống trầm mặc hai giây, nói:[ Ăn miếng trả miếng hả? Hay là phá hỏng mấy món đồ ả thích nhỉ?]

Ngón cái cùng ngón trỏ vuốt ve khớp xương, Mộ Du lâm vào trầm tư. Loại chuyện quỳ từ đường này cũng không phải lần đầu y trải qua.

Muốn nói đến nguyên nhân tình cảnh gian nan bây giờ của y, phải bắt đầu từ mười bảy năm trước kể lên.

Lúc ấy, đế vương nghi ngờ trọng thần, Mộ Dương Trác mượn cơ hội này, cầu hôn đích nữ Thu gia tên Thu Nếu Đồng làm vợ. Lấy cớ chính mình một không nhân mạch hai không quyền thế làm nhược điểm, đạt được sự tín nhiệm của đế vương, trở thành trung thần trước mặt hồng nhân.

Cũng vì vậy mà ngồi được vào vị trí thư viện viện trưởng!

Thu Nếu Đồng vào phủ lúc Mộ Dương Trác đã cùng thiếp thất là Tiền thị sinh được một song thai, là thứ trưởng nữ Mộ Hân cùng song nhi Mộ Đồng.

Một năm sau, sau khi sinh ra Mộ Du, Thu Nếu Đồng khó sinh mà ra đi.

Người đi trà lạnh, vì dòng chính một mạch cần người nối dõi tông đường. Mộ Dương Trác lấy cớ Mộ Du không có người chiếu cố, ra vẻ tình thâm, cưới Quản Nhược An tuổi tác xấp xỉ vào phủ.

Cái thai đầu Quản thị sinh một nhi tử —— Mộ Đường, đồng thời Tiền thị cũng sinh hạ nhi tử Mộ Lan, hai đứa trẻ chỉ kém mấy ngày, so với Mộ Du nhỏ hơn một tuổi.

Sau Quản Nhược An lại sinh hạ nữ nhi Mộ Ngọc, song nhi Mộ Thanh, so với Mộ Du chỉ nhỏ hơn ba tuổi và tám tuổi.

Mộ Dương Trác ngồi vững vị trí viện trưởng, lại có nhạc phụ là thượng thư, tự nhiên sẽ không đem công lao của vợ cả để trong lòng, trở mặt liền không nhận người.

Có thể nói là chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc.

Bởi vậy mà Mộ Du ở Mộ gia, giống như một tiểu trong suốt.

Tuy rằng trước mặt người ngoài, Mộ Du là con dòng chính của Mộ gia. Mộ Dương Trác tham dự yến hội, cũng sẽ mang theo y. Nhưng ở trong phủ, căn bản không ai thèm tôn kính y cả.

Nếu không phải Thu Nếu Đồng còn có ma ma hồi môn, bà ấy có vài phần bản lĩnh, chỉ sợ Mộ Du đã bị gặm đến xương cũng không còn, lớn lên như nào cũng thành vấn đề.

Mấy tháng trước ma ma đi rồi, người khác khi dễ y càng ngày càng quá đáng, Tiền thị càng không kiêng nể gì thêm.

Chỉ là không biết sự tình của việc này là ý của Tiền thị hay vẫn là mưu kế của Quản Nhược An, hay là có đủ chân của cả hai bọn họ.

Đáng nhắc tới chính là, Mộ Du năm nay mười sáu, Mộ Hân cùng Mộ Đồng mười bảy, đều tới tuổi có thể gả chồng.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng:" Tiền thị có một đôi nữ nhi mà việc hôn nhân đều là Quản thị nắm trong tay. Hai người này kết thành đồng minh, không biết có bao nhiêu núi đao biển lửa phía trước chờ ngươi đâu."

Mộ Du cắn cắn môi: "Ta đương nhiên biết."

Ở chỗ này, nữ tử cùng song nhi mười tám mà còn chưa gả được ấy, không chỉ bị người nhạo báng thôi đâu, về sau cũng không kiếm được mối tốt nữa.

Mộ phủ này, từ đầu đến cuối đều không có chỗ cho y dung thân.

Hôn sự hả, chẳng qua vừa khéo có y là hữu dụng thôi!

Bình độc dược khi sắp chết, ký ức Mộ Du đến nay vẫn còn mới mẻ! Không chừng trong này còn có thể tìm được bút tích của Quản Nhược An!

Trong bụng quặn đau, giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, phải hận những người Mộ gia này!

Đều là con cháu Mộ gia, dựa vào cái gì mà chỉ có mình y bị bỏ rơi chứ!

Hệ thống thấy Mộ Du mất khống chế, một lực đạo xa lạ kiềm lấy tay Mộ Du, hệ thống khống chế thân thể Mộ Du, tựa hồ giây tiếp theo sẽ trực tiếp tát y một cái.

Mộ Du:[Dừng tay! Ta không cần thứ này!]

Hệ thống:[ Vậy ngươi bảo đảm mình không mất khống chế đi?]

Mộ Du:[...... Được, ta bảo đảm!]

Hệ thống thu hồi quyền khống chế. Lúc nó vừa đến, Mộ Du thường xuyên vì ý hận ngập trời làm ý thức hỏng mất. Vì tránh cho chính mình phải chịu ảnh hưởng, nó đã dùng với Mộ Du quá một lần.

Nếu như Mộ Du điên rồi hoặc đã chết, nó cũng không thể tồn tại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.