Mộ Du nhìn thấy trong mắt Bách Lý Tiêu Minh có dòng chữ to chói lọi—— ' Người kia làm ta ghê tởm ', y không khỏi cong môi cười.
"Ta biết người hại mình là ai."
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, nói: " Vẫn chưa hoàn toàn là tên ngốc nhỉ."
Mộ Du trợn tròn mắt.
Đến nơi cần xuống ngựa, Mộc Nguyệt đã chờ ở một bên, tiến lên đỡ Mộ Du xuống dưới.
Săn thú tự nhiên là vì náo nhiệt, cho nên nam nữ quyến không cách nhau quá xa, huống chi vốn dĩ đại đa số người ở đây đều có mục đích giống nhau. (( Kiếm bồ cho con mình))
Vị trí song nhi cạnh với nam quyến, đứng ở hàng cuối cùng.
Mộ Du và Bách Lý Tiêu Minh muốn trở lại chỗ của mình thì cần phải vòng qua hàng nữ quyến, nhưng y là người Mộ phủ, không thể không tiến lên chào hỏi.
Bách Lý Tiêu Minh không chút để ý đi theo sau Mộ Du, giống như thật sự chỉ là đi ngang qua.
Quản Nhược An cùng phu nhân còn lại nhìn thấy, vội vàng thỉnh an, "Tham kiến Minh Vương."
Bách Lý Tiêu Minh phất phất tay, ý bảo các ngươi đều đứng dậy đi.
Mộ Du chắp tay bái một cái, "Mẫu thân."
Quản Nhược An vội vàng nâng y lên, cẩn thận đánh giá, thử hỏi: " Sao con lại quay về sớm như vậy? Còn đi cùng Minh Vương nữa chứ?"
Nói nàng đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, "Làm phiền Vương gia rồi."
Mộ Du cười đến ý vị thâm trường, "Ngựa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-tieu-phu-lang-cua-vuong-gia/2763248/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.