Mộ Đồng thấy Mạt Phục trở về, không đợi Quản Nhược An nói, hắn đã tiến lên trước, sầm mặt hỏi: "Tên tiện nhân kia có tin không?"
Mạt Phục gật gật đầu, nhìn thoáng qua Triệu thị đứng bên cạnh Mộ Linh, sau lại hướng Mộ Đồng hồi bẩm: "Vâng, nô tỳ làm đúng như lời thiếu gia phân phó."
Mộ Đồng gợi khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười âm lãnh.
"Tẩu tử, nha đầu Mạt Phục này cũng đã về rồi, ta cũng đưa Mộ Linh đi về đây." Triệu thị hơi hơi mỉm cười, hiển nhiên là ả không muốn tiếp tục dính líu đến chuyện này.
Tuy rằng ả cũng chướng mắt Mộ Du, nhưng còn chưa tới mức hủy hoại thanh danh của nó.
Dù sao khi thanh danh Mộ gia bị hủy bỏ, hai vị đương lão gia mà biết được thì bọn họ ăn khổ rồi.
Nếu không phải nha đầu Mộ Linh này tự tiện lên kế hoạch, nàng lại là chủ mẫu, hôm nay nàng căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này trộn lẫn hợp nhất chân!
Nghĩ đến đây, Triệu thị cảnh cáo mà nhìn thoáng qua Mộ Linh.
Cả người Mộ Linh run bần bật, cúi đầu thật thấp mà lui về phía sau hai bước, tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Quản Nhược An sửa cổ tay áo lại, ngậm ý cười nói: "Đệ muội, hà tất gì phải xa cách như vậy, có trò hay thì tự dưng sẽ muốn xem cùng nhau mà."
Hiện giờ tiện nhân Mộ Du kia học khôn lên không ít, chuyện đã đến nước này mà còn muốn rút lui, Triệu thị chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-tieu-phu-lang-cua-vuong-gia/2763240/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.