Mấy ngày nữa là Lục Mạc Ninh sẽ đi nhậm chức, Tân đại nhân gọi một tiếng Lục đại nhân cũng không sai.
Lục Mạc Ninh buông mắt: “Tân đại nhân, hạ quan cũng có mấy câu muốn hỏi hai phu thê này, chỉ là vụ án này... E rằng hạ quan không tiện nhúng tay. Thế nhưng hạ quan vẫn không nhịn được muốn truy rõ ngọn ngành, đây là thói quen đã hình thành nhiều năm, không biết đại nhân có thể đặc biệt khai ân cho phép hạ quan...”
Tân đại nhân lập tức hiểu ý của Lục Mạc Ninh, chỉ là trong lòng ông xuất hiện một cảm giác vi diệu. Tân đại nhân luôn không thích người ngoài nhúng tay vào chuyện của mình, có điều nhìn vị hậu sinh này non trẻ, ngược lại cực kỳ giống mấy học trò mà ông thu nhận khiến ông có cảm giác được kính yêu, vì vậy Tân đại nhân cũng không thấy khó chịu cho lắm. Tân đại nhân suy nghĩ một chút, ít nhiều gì đối phương cũng là trạng nguyên lang do hoàng thượng khâm điểm, cho hắn chút mặt mũi cũng không phải chuyện không thể: “Khai ân với không khai ân cái gì, ngươi có nghi vấn gì thì cứ việc hỏi, bổn quan há lại coi trọng mấy nghi thức xã giao này mà không nghe lọt ý kiến của người khác chứ?”
Lục Mạc Ninh cong môi cười, giống như một cơn gió mát khiến người ta sinh lòng yêu mến: “Hạ quan lỗ mãng rồi.”
Tân đại nhân xua tay, kỳ thật ông không cảm thấy Lục Mạc Ninh có thể hỏi ra được cái gì, chỉ là lần đầu hắn thấy vụ án lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-quyen-than/3478271/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.