Tân đại nhân vừa đưa mắt nhìn thoáng qua đã thấy Lục Mạc Ninh trẻ trung đứng cách đó không xa. Ông khẽ giật mình rồi ánh mắt lập tức sáng lên. Tân đại nhân có ấn tượng vô cùng tốt với Lục Mạc Ninh, dù sao đối phương cũng là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất của nước Triệu trong mấy năm qua, hoàng thượng còn đích thân khen ngợi không ngớt trên triều, tiền đồ sau này không thể đo lường được.
Lục Mạc Ninh khom người hành lễ: “Hạ quan bái kiến Tân đại nhân.”
Tân đại nhân nói: “Không ngờ rằng lại gặp được ngươi ở đây. Ngươi chờ một lát, đợi bổn quan hỏi thăm một chút rồi nói tiếp.” Ông lại nhìn về phía Thôi nha đầu: “Có chuyện gì xảy ra?”
Lúc này ánh mắt của mọi người cũng đã rơi vào Lục Mạc Ninh, sau đó bọn họ không nhịn được hai mắt tỏa trong mắt tràn đầy vẻ choáng ngợp, giỏi cho một thiếu niên lang thần thái phấn chấn!
Kế đó bọn họ lại nghe thấy đối phương tự xưng là hạ quan thì không nhịn được tò mò, quan gia còn trẻ như vậy à?
Chẳng biết là ai thấp giọng kêu lên một tiếng “Đó là vị trạng nguyên lang kia à?” “Chính là cái người bị kế mẫu hạm hãi” “...“. m thanh châu đầu ghé tai khe khẽ truyền tới, những ánh mắt tò mò sôi nổi nhìn về phía Lục Mạc Ninh. Lục Mạc Ninh như không hề phát hiện, vẻ mặt hắn bình thản tiến lại phía Tân đại nhân vài bước, tới phía trước đôi phu thê kia, thành công hoàn thành cuộc gặp gỡ “tình cờ” một cách tự nhiên.
Bởi vì những lời trước đó của Tân đại nhân nên mấy người Thôi nha đầu cũng không ngăn cản. Sau khi Tân đại nhân đứng trước mặt đôi nam nữ trung niên kia thì Thôi nha đầu đã lấy ra cái ngọc quan kia đưa cho Tân đại nhân: “Đại nhân nhìn xem, có phải đây chính là cái ngọc quan kia của Tiết thế tử không?”
Tân đại nhân đã điều tra vụ án của phủ Định Quốc công nửa tháng, hiển nhiên ông rất rõ về cái ngọc quan đã biến mất này. Tân đại nhân vừa thấy nó thì trong mắt toàn là kinh ngạc: “Cái này lấy được từ đâu?”
Thôi nha đầu nói: “Là phụ nhân này mang tới Tiệm cầm đồ Hứa Thị cầm cố bị phu quân bà ta bắt ngay tại trận, ông ta cho là bà ta tìm tình nhân nên làm loạn lên rồi bị người khác nhận ra...”
Ánh mắt Tân đại nhân trầm xuống, ông nhìn phụ nhân tóc tai lộn xộn, mặt bị đánh tới bầm tím: “Bổn quan hỏi ngươi, sao ngươi lại có được thứ này?”
Phụ nhân kia khúm núm quỳ xuống dập đầu: “Dân phụ không biết, không biết... Cái này là do, là do... Dân phụ nhặt được!”
Thế nhưng lời nói của đối phương hiển nhiên không đáng tin, sư gia bên cạnh Tân đại nhân giận dữ mắng một tiếng: “Điêu phụ to gan, còn không khai thật?!”
Phụ nhân kia sợ tới mức co rúm, toàn thân run rẩy, giống như đang giấu giếm điều gì: “Dân phụ... Dân phụ...”
Lúc này nam tử vốn đang quỳ bên cạnh nãy giờ chợt quát khẽ: “Đồ ngu phụ nhà ngươi! Rốt cuộc ngươi đã làm gì? Chỉ làm hạ nhân ở phủ Định Quốc công thôi thì sao có thể lấy ra được ngọc quan của vị thế tử gia kia? Có phải ngươi ăn trộm hay không?”
Câu nói bất chợt này của đối phương lại làm dấy lên sóng to gió lớn: “Phụ nhân này là hạ nhân của phủ Định Quốc công sao?”
Con ngươi Tân đại nhân sáng ngời, ông nghĩ tới điều gì nên mừng rỡ, có điều sau đó ông lập tức bình tĩnh mà thu hồi sự kích động trên mặt: “Ngươi là hạ nhân của phủ Định Quốc công sao?”
Lục Mạc Ninh ở bên cạnh mặt không thay đổi nhìn nam tử này “vô tình” nói ra sau khi hoảng sợ quá mức, rồi sau khi bị hỏi lại thì tức giận mắng phụ nhân kia vài câu, phụ nhân kia mới mặt như đưa đám mở miệng trả lời: “Bẩm đại nhân, dân phụ... Quả thật là hạ nhân của phủ Định Quốc công, là... Nhũ nương của đại công tử do tam thiếu phu nhân Biện thị của nhị phòng phủ Định Quốc công sinh ra - Hỗ thị.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]