Không có ai dám ngăn cản Lục Mạc Ninh rời khỏi Lục phủ, hắn chậm rãi bước đi trên con phố dọc theo Lục phủ, đi hết con đường này tới con đường khác đến nơi cần đến, quả nhiên chẳng bao lâu đã thấy phía trước không xa là một đám người đang tụ tập.
“Đồ tiện nhân, lão tử cho ngươi ăn cho ngươi uống mà ngươi còn dám vụиg ŧrộʍ với kẻ khác hả? Để xem hôm nay lão tử có đánh chết ngươi hay không!” Theo tiếng quát lớn này vang lên là tiếng mắng chửi của nam tử xen lẫn tiếng kêu khóc của phụ nhân, cùng với tiếng châu đầu ghé tai của dân chúng.
Lục Mạc Ninh ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, Tiệm cầm đồ Hứa Thị.
Phụ nhân bị đánh vô cùng tàn nhẫn, bà ta khóc lóc: “Đây không phải đồ của nô... Thật sự không phải! Phu quân ngươi phải tin nô! Thật sự phải tin nô, nô chỉ... chỉ...”
“Chỉ cái gì? Chẳng lẽ cái ngọc quan thuộc về nam tử này không phải của tình nhân nào đó của ngươi hay sao? Tiện nhân, ngươi còn dám nói dối hả?” Lại một cái tát giáng xuống.
Cuối cùng cũng có người không nhìn nổi nữa: “Người lang quân như ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy? Có lẽ bà nương của ngươi thật sự có nỗi khổ tâm gì thì sao? Sao lại không cho người ta giải thích đã đánh bừa rồi?”
Nam tử nổi giận trừng người đó: “Nỗi khổ tâm? Có nỗi khổ gì được? Mấy ngày trước lão tử đã cảm thấy bà ta lén la lén lút không được bình thường rồi nên hôm nay mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-quyen-than/3478266/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.