Lục Thời Trung nhìn thấy Lục Mạc Ninh thì phản ứng đầu tiên chính là hơi nghẹn lại. Ông ta nghĩ tới việc bây giờ bản thân thành ra như vậy đều là do đối phương ban tặng thì định nổi giận.
Thế nhưng khi Lục Thời Trung đối diện với đôi mắt phượng đen ngòm tĩnh mịch kia của Lục Mạc Ninh - rõ ràng quyến xinh đẹp, cố tình lại đem tới cho ông ta cảm giác rợn tóc gáy. Lục Thời Trung ngơ ngác cứng đờ, hồi lâu sau ông ta mới gầm lên: “Nghịch tử!”
Đột nhiên Lục Mạc Ninh chậm rãi cong môi cười, thiếu niên vốn đã rất xinh đẹp, hắn vừa cười như vậy giống như một đóa hải đường diễm lệ, tươi đẹp vô ngần, nhưng lại không hề nữ tính chút nào, ngược lại mang đến cho người ta một vẻ đẹp lấn át bức người, giống như một lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, mắt phượng lướt qua một cái, khí thế tấn công người khác.
Lục Thời Trung đột ngột bị nụ cười này làm chấn động tới cả người run lên. Chẳng biết có phải là ảo giác của ông ta hay không mà nhìn thấy đối phương lại khiến ông ta có cảm giác như nhìn thấy Tấn tướng gia, cảm giác chèn ép của một người quanh năm ngồi trên vị trí cao. Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu ông ta một cái, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Nghịch tử, ngươi còn dám tới sao? Đồ súc sinh, dám tố cáo cha của mình? Để xem lão tử...”
“Lục lão gia, trước khi ông mở miệng vẫn nên suy nghĩ cho cẩn thận, thân phận của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-quyen-than/3478263/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.