Lục Thời Trung nhìn thấy Lục Mạc Ninh thì phản ứng đầu tiên chính là hơi nghẹn lại. Ông ta nghĩ tới việc bây giờ bản thân thành ra như vậy đều là do đối phương ban tặng thì định nổi giận.
Thế nhưng khi Lục Thời Trung đối diện với đôi mắt phượng đen ngòm tĩnh mịch kia của Lục Mạc Ninh - rõ ràng quyến xinh đẹp, cố tình lại đem tới cho ông ta cảm giác rợn tóc gáy. Lục Thời Trung ngơ ngác cứng đờ, hồi lâu sau ông ta mới gầm lên: “Nghịch tử!”
Đột nhiên Lục Mạc Ninh chậm rãi cong môi cười, thiếu niên vốn đã rất xinh đẹp, hắn vừa cười như vậy giống như một đóa hải đường diễm lệ, tươi đẹp vô ngần, nhưng lại không hề nữ tính chút nào, ngược lại mang đến cho người ta một vẻ đẹp lấn át bức người, giống như một lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, mắt phượng lướt qua một cái, khí thế tấn công người khác.
Lục Thời Trung đột ngột bị nụ cười này làm chấn động tới cả người run lên. Chẳng biết có phải là ảo giác của ông ta hay không mà nhìn thấy đối phương lại khiến ông ta có cảm giác như nhìn thấy Tấn tướng gia, cảm giác chèn ép của một người quanh năm ngồi trên vị trí cao. Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu ông ta một cái, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Nghịch tử, ngươi còn dám tới sao? Đồ súc sinh, dám tố cáo cha của mình? Để xem lão tử...”
“Lục lão gia, trước khi ông mở miệng vẫn nên suy nghĩ cho cẩn thận, thân phận của ta, thân phận của ông. Nếu không, bổn quan không ngại tới bộ Hình một chuyến nữa.” Vẫn là giọng nói trong trẻo, không nhanh không chậm, nhưng chính giọng nói như thế đã khiến Lục Thời Trung nghĩ tới việc bị đánh năm mươi đại bản, sắc mặt ông ta đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn thấy sợ.
Bây giờ Lương thị còn bị nhốt ở bộ Hình, e là khó có thể trở ra, ông ta bị đánh thêm một trận nữa thì cái mạng này thật sự không giữ được mất.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Lục Thời Trung hít sâu một hơi, giọng điệu không tốt đẹp gì, nhưng cũng không dám mắng người nữa.
“Công văn bổ nhiệm.” Lục Mạc Ninh thờ ơ mở miệng, bốn chữ nói rõ mục đích hắn tới đây.
Lục Thời Trung khẽ giật mình, lúc này mới nhớ ra công văn huyện lệnh bị Lương thị giấu đi của đối phương. Ông ta há mồm muốn nói gì đó nhưng chung quy vẫn không dám nói nhiều thêm nửa chữ, cuối cùng ông ta vẫy tay bảo: “Quản gia, đi lấy tới cho nó đi.”
Quản gia cũng đã thành thật từ lâu, đại thiếu gia này thường ngày không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã muốn lấy mạng phu nhân.
Trong mắt đám người bọn họ thì chuyện lần này đã trở thành đối phương mang theo mưu tính mà tới nên nào dám đắc tội đối phương. Ông ta lập tức chạy vào nội thất, vô cùng cung kính giơ hai tay nâng lên trước mặt Lục Mạc Ninh, cười nịnh nọt nói: “Đại, đại thiếu gia, công... công văn của ngài đây ạ.”
Lục Mạc Ninh mặt không biểu cảm nhận lấy, hắn không thèm nhìn Lục Thời Trung lấy một lần đã xoay người bỏ đi.
“Nghịch tử!” Lục Thời Trung tức giận tới mức đập xuống giường một cái, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không dám nói gì khác.
Lục Mạc Ninh đi tới ngạch cửa ở gian ngoài thì dừng bước, nhưng hắn không xoay người lại mà chỉ hơi nghiêng đầu: “Nhắc nhở ông một câu, chuyện Lương thị ông đừng nhúng tay vào nữa, mạng của bà ta, chắc chắn ta phải có được. Nếu ông đã mặc kệ những chuyện bà ta làm với ta mấy năm nay thì sau này ta thế nào cũng không liên quan gì tới ông. Nể tình đến tận lúc sắp chết mẫu thân vẫn yêu thương nhớ mãi không quên ông, ta bỏ qua cho ông. Chỉ là, từ nay về sau, cha con chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ông đi đường ông, ta đi đường ta. Nếu ông không cam tâm thì cứ việc ra tay, xem thử ta có niệm chút tình phụ tử hay không, có thể tha cho ông hay không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]