Cửa thang máy mở ra, Thời Tinh che mặt chạy vội ra ngoài.
Kỷ Thần Diễn đi theo sau, cười khẽ vòng tay qua eo kéo cô về lại bên mình, “Em đi chậm một chút được không, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Thời Tinh buông tay ra, trừng mắt nhìn anh, “Anh đừng có phiền nữa.”
Lúc ở trong thang máy, cô thật sự đã quên mất sự tồn tại của Phương Viễn, chỉ muốn làm nũng đòi anh hôn.
Còn anh thì hay rồi, anh biết mà vẫn bảo người ta nhắm mắt lại.
Ngượng c.h.ế.t đi được.
Thời Tinh phiền anh c.h.ế.t mất.
Kỷ Thần Diễn chỉ cười, còn cưng chiều véo nhẹ chóp mũi cô, “Yên tâm, Phương Viễn không dám cười chúng ta đâu.”
Thời Tinh bất giác quay đầu lại nhìn Phương Viễn.
Phương Viễn: “!”
Anh ta dồn hết sức mím chặt môi, nặn ra vẻ mặt hung dữ.
Không được cười.
Cười lấy lòng cũng không được.
Thời Tinh bèn quay lại, thì thầm với Kỷ Thần Diễn: “Trông anh ta hung dữ thật đấy.”
Kỷ Thần Diễn nhíu mày liếc Phương Viễn một cái: “Làm gì mà hung dữ thế, không biết cười à?”
Phương Viễn: “… Boss, tôi muốn khóc.”
Kỷ Thần Diễn và Thời Tinh đều bật cười.
Trời đã tối, lại còn lên hot search làm lộ hành tung, Kỷ Thần Diễn và Thời Tinh cũng không ở lại bên ngoài nữa mà về thẳng nhà.
Lúc đỗ xe, Thời Tinh không nhịn được bèn len lén hỏi Kỷ Thần Diễn: “Anh nói xem, bây giờ mẹ và ba đang làm gì nhỉ?”
Kỷ Thần Diễn giơ cổ tay lên xem đồng hồ, mười giờ rưỡi tối.
Thế nên anh nói: “Ngủ.”
Thời Tinh: “!”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/4835510/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.