Lúc nhận được kịch bản từ Thời Tinh , Bạc Tấn Nhiên cũng thấy hơi bó tay: “Thật sự phải diễn cái này à?”
Thời Tinh gật đầu rất chi là nghiêm túc: “Diễn viên mà, dưới mười tám, trên tám mươi đều diễn được tuốt. Tuổi tác đối với diễn viên có là gì đâu.”
Bạc Tấn Nhiên: “Nhưng ba không phải diễn viên.”
Thời Tinh : “Bây giờ hai người chính là diễn viên của con mà.”
“Ba không muốn diễn ạ?”
Thời Tinh bĩu môi, thở dài: “Thôi vậy, nếu ba thật sự không muốn diễn thì con để anh Lục Ly diễn với mẹ vậy.”
Bạc Tấn Nhiên: “…”
Ông im lặng hai giây: “Được, ba diễn.”
Thời Tinh cười toe toét ngay lập tức: “Vậy ba xem kịch bản cho kỹ nhé, ba giờ chiều chúng ta gặp nhau ở vườn hoa đằng trước.”
Tuy kịch bản cô đưa rất ngắn, chỉ có vài câu thoại, nhưng đối với họ mà nói chắc cũng chẳng dễ dàng gì.
Thời Tinh cũng không vội, cứ để họ từ từ xem và tìm cảm giác, còn cô thì ăn trưa xong về đ.á.n.h một giấc ngon lành.
Không ngờ là, lúc cô ngủ trưa dậy chuẩn bị xuống giường thì Kỳ Thần Diễn đã về.
Nới lỏng cà vạt, anh nằm nghiêng trên giường, một tay chống trán cười nhìn cô: “Hôm nay có vui không?”
“Vui chứ ạ.”
Thời Tinh một tay ôm eo anh: “Em bây giờ ngày nào cũng vui hết á.”
“Vậy thì tốt.”
Kỳ Thần Diễn vén mấy sợi tóc bên tai cô, “Thế chiều nay lại định bày trò gì nữa đây?”
“Gì cơ?”
Thời Tinh chớp chớp mắt, vẻ ngây thơ vô tội như mọi khi.
Kỳ Thần Diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/4835504/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.