“A Diễn?”
“A Diễn anh tỉnh lại đi?”
Giọng nói lo lắng nhưng mềm mại của một cô gái vang bên tai, vì căng thẳng mà có chút run rẩy.
Là Tinh Tinh.
Khoảnh khắc đó, Kỳ Thần Diễn nhận ra điều gì đó, giãy giụa tỉnh lại từ trong mơ.
Anh đã được cô kéo ra khỏi cơn bão tuyết đó.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt lấp lánh kia, đáy mắt toàn là sự lo lắng, còn có sự vui mừng khi nhìn thấy anh mở mắt, “A Diễn, anh tỉnh rồi à?”
Lòng bàn tay mềm mại của cô gái nâng mặt anh, lông mi anh run rẩy mấy cái.
“Tinh Tinh?”
Yết hầu Kỳ Thần Diễn không ngừng trượt lên xuống, nhìn cô mấy giây, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Em ôm anh đi.”
Thời Tinh khựng lại, nhưng vẫn nằm xuống, nghiêng người ôm lấy anh.
Cô ngoan ngoãn tựa vào anh, hai tay choàng qua eo anh, vỗ lưng anh khẽ dỗ dành: “Không sao không sao, có em đây rồi, A Diễn đừng khóc.”
Cảm nhận được sự mềm mại của người trong lòng, hít thở mùi hương ngọt ngào của cô, cảm giác tim đập nhanh đến ngạt thở dịu đi.
Kỳ Thần Diễn nhắm mắt lại.
Là mơ, lại không phải là mơ.
Anh hít sâu một hơi, một lúc lâu sau, cơ thể cứng đờ mới thả lỏng, khẽ nói: “Yên tâm, anh không sao.”
Thời Tinh yên tâm, xoa xoa mặt anh thở dài, lại xót xa: “Không sao là tốt rồi, anh đã hôn mê hai ngày rồi, anh mà còn không tỉnh em đã định để anh trai em đến tụng kinh cho anh rồi.”
Kỳ Thần Diễn cau mày: “Hai ngày?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/4835453/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.