Trên chiếc máy bay trở về Hải Đô, Kỳ Thần Diễn nhắm mắt, yên lặng không nói.
Thời Tinh cũng đã yên lặng rất lâu, sau đó khẽ khều ngón tay anh.
Anh mở mắt ra nhìn cô, Thời Tinh khẽ nói: “A Diễn về Kinh đô đi.”
Ánh mắt Kỳ Thần Diễn khẽ siết lại: “Về làm gì?”
Thời Tinh: “Về nói chuyện cho ra lẽ với ba anh, giao tiếp cho tốt?”
Kỳ Thần Diễn bất lực: “Em nghĩ, bây giờ ông ấy có nghe lọt tai lời của anh không?”
“Em không biết ông ấy có nghe lọt tai không, nhưng em biết, anh không vui.”
Thời Tinh nắm chặt lấy ngón tay anh, “Em không muốn nhìn thấy anh không vui.”
Cô khẽ nói: “Bất kể ông ấy có nghe lọt tai hay không, thì anh cũng đã từng trở về rồi, khác với việc hoàn toàn không để ý đến ông ấy. Nếu ông ấy quả thực không nghe lọt tai, anh lại quay lại?”
Thời Tinh nhìn anh, khoảnh khắc đó, ánh sáng trong đáy mắt rực rỡ như ánh nắng chói lọi nhất trên tầng mây ngoài cửa sổ máy bay, nói với anh: “Thực ra A Diễn không cần phải sợ hãi, cảm thấy mình bắt buộc phải lựa chọn. Anh không cần phải chọn, bởi vì em sẽ vĩnh viễn ở đây. Em sẽ vẫn luôn ở đây, chỉ cần A Diễn trở về, em sẽ ở đây.”
Yết hầu Kỳ Thần Diễn khẽ trượt lên xuống, đưa tay lên, lòng bàn tay áp lên gò má mềm mại của cô: “Anh biết.”
Anh biết cô rất tốt rất ngoan.
Anh nhẹ nhàng xoa nắn gò má mịn màng của cô, “Nhưng bảo bối, thỏa hiệp là không có điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/4835448/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.