Lúc Bạc Tấn Nhiên trở về nhà họ Bạc, Bạc Vân Yến đang ở cửa chính sảnh đợi ông.
Đã đổi lại bộ tăng y màu trắng đơn giản, trên cổ là một chuỗi phật châu bằng ngọc phỉ thúy, nhắm mắt đang lần tràng hạt lẩm bẩm.
Tuổi còn trẻ, lại trông còn già dặn hơn cả người sắp lặn về tây như ông.
Bạc Tấn Nhiên khẽ cau mày, xuống xe đi đến trước mặt anh, ánh mắt bất lực: “Rõ ràng mỗi lần đi thăm bà ta xong, đều sẽ gặp ác mộng liên miên, tại sao không nghe lời?”
Bạc Vân Yến chắp tay: ‘A Di Đà Phật, Phật dạy rằng: người do ái dục mà sinh lo, từ lo mà sinh sợ …”
“Được rồi không nói chuyện này nữa.”
Bạc Tấn Nhiên đưa tay lên ngăn cản, cởi áo khoác đưa cho vệ sĩ bên cạnh, sải bước vào trong, “Lần này trở về thì đừng đi nữa, trước đây ta đã nói với sư phụ của con, để con ở trong chùa đến 22 tuổi, mắt thấy cũng không còn kém mấy tháng nữa.”
Vốn tưởng rằng Bạc Vân Yến sẽ từ chối như mọi khi, nhưng lần này ông nói xong, Bạc Vân Yến lại gật đầu, nói một chữ: “Vâng.”
Bạc Tấn Nhiên vừa hay đi đến trước tủ rượu, nghe vậy quay đầu lại nhìn anh ta một cái, có hơi kinh ngạc, “Thật à?”
Bạc Vân Yến lại gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Con đã tìm được em gái rồi, phải ở bên cạnh em ấy, bảo vệ em ấy.”
Ánh mắt Bạc Tấn Nhiên khẽ lóe lên, yết hầu trượt lên xuống, từ trong tủ rượu lấy ra rượu vang đỏ và ly rượu.
Đi đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/4835434/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.