Lúc này, Kỳ Thần Diễn quả thật không hiểu rõ ý của cô cho lắm, nhưng nghe giọng cô nghẹn ngào ủy khuất, anh lại thấy lòng mềm nhũn.
Nghĩ bụng, có lẽ vì cô biết năm xưa anh đã cứu cô, cô còn làm anh bị thương, nên cô mới buồn bã.
Tuy rằng tối qua anh đúng là cố ý nói như vậy.
Vì cô mất trí nhớ, anh sợ cô vẫn sẽ ghét anh, nên mới hèn hạ muốn khiến cô cảm động.
Chỉ là lúc này thấy cô buồn, anh khẽ xoa đầu cô, vừa đau lòng vừa buồn cười, "Chúng ta đã tốt như vậy rồi, Tinh Tinh, còn muốn tốt với anh như thế nào nữa?"
Thời Tinh mím môi, biết anh không hiểu.
Cô cọ má vào n.g.ự.c anh, giọng nói nghèn nghẹn, "Em nói là con mèo kia, chính là con mèo em nuôi hồi nhỏ ấy."
Động tác xoa tóc cô của Kỳ Thần Diễn khựng lại một chút, "Mèo?"
"Anh không nhớ sao?"
Thời Tinh nghe giọng anh, không nhịn được ngước mắt lên từ n.g.ự.c anh, "Chính là anh nói muốn giúp em nuôi mèo, nhưng anh lại làm mất mèo của em..."
Kỳ Thần Diễn nhìn vẻ ủy khuất và bất mãn trong mắt cô, tim khẽ run lên, không nhịn được lên tiếng giải thích, "Đương nhiên anh nhớ, nhưng bảo bối à, con mèo đó thật sự không phải anh cố ý làm mất."
Anh chỉ không ngờ, cô đột nhiên lại nhớ đến con mèo đó, chuyện này đã gần mười năm rồi.
Thời Tinh lại cụp mắt xuống, "Em biết anh không cố ý."
Cô khẽ nói: "Cho nên em nói, em không giận nữa, chúng ta làm hòa đi."
Kỳ Thần Diễn hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/4835401/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.