Bàn tay cô gái trắng nõn, da lại mỏng và mềm, cũng vì thế mà vết cào trông lại càng thêm dữ tợn.
Đồng tử Kỳ Thần Diễn co rút lại, nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, yết hầu cũng không tự chủ được mà nuốt khan.
Vị trí bị thương của cô là ở mu bàn tay phải, đúng ngay vị trí anh vừa bị đau lúc nãy.
Trùng hợp đến vậy sao? Anh định thần lại, hỏi Thời Tinh, "Đã xử lý chưa?"
Thời Tinh lắc đầu, "Xử lý thế nào ạ?"
Kỳ Thần Diễn cau mày: "Em tự nuôi mèo mà không biết xử lý vết thương à?"
Ngôn Bảo là con mèo Thời Tinh nuôi, đã nuôi được bốn năm. Lúc rời khỏi nhà họ Thời cô không mang theo gì cả, chỉ ôm theo mỗi Ngôn Bảo.
Thời Tinh lại trả lời rất đương nhiên: "Em nuôi mèo nhưng em chưa bị mèo cào bao giờ, không biết thì có gì lạ đâu."
Cô luôn có rất nhiều lý do.
Kỳ Thần Diễn lười đôi co với cô nữa, nắm lấy cổ tay cô kéo vào phòng.
Đáy mắt Thời Tinh lóe lên một tia cười.
Kỳ Thần Diễn đột nhiên quay đầu lại, cô chớp mắt, trong nháy mắt lại ra vẻ đáng thương, "Sao vậy anh?"
Diễn xuất đúng là rất tốt.
Kỳ Thần Diễn thầm "xì" một tiếng, kéo cô vào bếp.
Anh vặn vòi nước, nắm tay cô đặt dưới vòi, để nước sạch rửa vết thương cho cô.
Cô hơi rụt lại, vết thương bị kích thích nên có chút đau.
Kỳ Thần Diễn nắm tay cô cũng run lên.
Anh bất giác có một dự cảm không lành.
Bởi vì ngay khoảnh khắc đó, mu bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/4835334/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.