Tỉnh lại lần nữa, Cận Thận Chi chậm rãi mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là gương mặt thanh tú phảng phất nét lo lắng của Hà Uyển Ngâm.
Anh vừa định giơ tay lên thì bị Hà Uyển Ngâm giữ chặt: “Đừng động, anh vẫn đang truyền dịch.”
Cô nhìn Cận Thận Chi, lại nhắc nhở thêm một câu: “Bác sĩ vừa mới cầm m.á.u băng bó xong, tay kia anh cũng đừng cử động lung tung.”
“…” Cận Thận Chi không giãy giụa nữa, anh ngước mắt nhìn Hà Uyển Ngâm, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt: “Em có bị thương không?”
Hà Uyển Ngâm lắc đầu.
Cận Thận Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em không sao là tốt rồi.”
Lúc này, liên lạc viên xách cơm trưa gõ cửa bước vào: “Báo cáo! Thiếu đoàn trưởng, anh tỉnh rồi!”
Cận Thận Chi lúc này mới chú ý đến sắc trời bên ngoài.
Liên lạc viên đặt cơm trưa lên tủ nhỏ, cười nói: “Anh hôn mê cả đêm, đồng chí Hà Uyển Ngâm đã chăm sóc anh suốt đêm.”
Cận Thận Chi ngước mắt nhìn cô, Hà Uyển Ngâm hơi lúng túng, quay mặt đi: “Tôi… vì anh đã cứu tôi…”
“Anh biết” Cận Thận Chi khẽ nói, lông mày hơi nhíu lại, khóe môi căng thẳng khẽ cong lên.
Đôi môi mỏng mất đi huyết sắc khiến gương mặt anh càng thêm lạnh lùng, nhưng chút lạnh lẽo này lại vì sự dịu dàng trong mắt anh lúc này mà dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kiep-nay-em-tu-bo/3740083/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.