Hà Nhạn Minh sững sờ, dường như không ngờ Hà Uyển Ngâm không làm như anh ta nghĩ.
Hà Uyển Ngâm nói xong liền muốn đi, không chút do dự.
“Em muốn đi đâu?” Cận Thận Chi kéo cô lại, giọng nói trầm thấp, đáy mắt là sự lo lắng mơ hồ.
“Đến một nơi không có hai người” Hà Uyển Ngâm thản nhiên nói, trực tiếp rút tay ra.
Hà Nhạn Minh thu lại vẻ mặt, ngồi xuống ghế, nhíu mày nhìn xung quanh: “Muộn thế này rồi còn ra ngoài, em định ở đâu?”
Căn nhà này đơn sơ, không thể so sánh với nhà họ Hà.
Anh ta không hiểu, tại sao Hà Uyển Ngâm lại thà sống ở nơi này còn hơn là về nhà họ Hà.
Hà Uyển Ngâm cười giận: “Nếu không có hai người, tôi không chỉ không cần ra ngoài muộn thế này, mà giờ đã tắm rửa xong, nằm trên giường thoải mái rồi.”
Rời khỏi nhà họ Hà, thoát khỏi những gánh nặng đè nén trong lòng.
Lúc này, Hà Uyển Ngâm cuối cùng cũng không cần phải sống nhìn sắc mặt người khác như trước nữa.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, nhìn về phía Hà Nhạn Minh: “Anh lặn lội đường xa đến đây, công việc của Hà thị không cần quản sao?”
Hà Nhạn Minh khẽ cử động ngón tay, cười nhạt: “Dù anh không về nửa tháng, Hà thị cũng không sụp đổ.”
“Anh đến để đưa em về” Hà Nhạn Minh liếc nhìn xung quanh, căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kiep-nay-em-tu-bo/3740076/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.