Trong khoảnh khắc, ánh mắt Cận Thận Chi đông cứng lại.
Hai năm trôi qua, ngỡ như cách cả một đời.
Khi bốn mắt chạm nhau, hốc mắt Cận Thận Chi bỗng đỏ hoe.
Nhưng cô gái đã biến mất hai năm kia lại như đang đối diện với một người xa lạ, ánh mắt hờ hững lướt qua anh.
Không hề nhìn anh thêm lần nào nữa.
Suốt buổi họp, Cận Thận Chi chỉ chăm chú nhìn Hà Uyển Ngâm, người đang ở ngay gần đó.
Hà Uyển Ngâm sau khi rời khỏi Hà gia, không hề nghèo khó, bần cùng như lời mẹ cô nói.
Ngược lại, giờ phút này, cô còn rạng rỡ, chói lọi hơn cả khi ở Hà gia.
Sau khi cuộc họp kết thúc, vị sĩ quan quân khu ngồi bên cạnh không khỏi nghiêng người sang, trêu chọc: “Đồng chí mới đến quân khu chúng tôi, hễ gặp đồng chí Tiểu Hà đều thích cả.”
Cận Thận Chi không phản bác, chỉ hỏi: “Cô ấy… đến quân khu bao lâu rồi?”
“Cũng khoảng năm trước, nghe nói vốn là đồng chí làm nghiên cứu bí mật, sau bị thương nên chuyển đến đây. Quân khu chúng tôi gian khổ, nhiều người đến chưa được nửa năm đã bỏ đi rồi.” Vị sĩ quan quân khu nhìn Hà Uyển Ngâm đang đi bên cạnh lãnh đạo và các vị khách nước ngoài, trong mắt không giấu nổi vẻ tán thưởng: “Đồng chí Tiểu Hà nhìn gầy gò thế thôi, không ngờ lại kiên trì được đến giờ, làm việc vừa nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kiep-nay-em-tu-bo/3740070/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.