Cận Thận Chi cứ nghĩ Hà Uyển Ngâm sẽ khóc lóc om sòm, nào ngờ cô lại bình tĩnh chấp nhận như vậy.
Những lời chuẩn bị sẵn đều mắc kẹt lại trong cổ họng, anh chỉ có thể khô khốc nói: “Em biết điều là tốt rồi.”
Hà Uyển Ngâm thản nhiên liếc nhìn anh: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tim Cận Thận Chi chợt thắt lại.
Anh rất muốn nói thêm vài câu với Hà Uyển Ngâm, nhưng nghĩ mãi mà chẳng biết nói gì.
Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.
Anh cũng không biết từ khi nào, cô gái nhỏ của anh và anh không còn chung đề tài, ánh mắt nhìn anh cũng chẳng còn chút tia sáng nào.
Cận Thận Chi thậm chí còn không kịp suy nghĩ sâu xa.
Tiếng kèn tập hợp của quân khu vang lên, anh đành phải đè nén sự khó chịu trong lòng, vội vàng chạy đi.
Hà Uyển Ngâm không biết Cận Thận Chi đang nghĩ gì, cô dồn hết tâm trí vào việc bàn giao công việc ở phòng thí nghiệm, không còn quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa.
Cô cũng nghĩ rằng, những lời mình nói với Cận Thận Chi đã đủ rõ ràng.
Một người kiêu ngạo như Cận Thận Chi, chắc sẽ không đến tìm cô nữa.
Nhưng ngày hôm sau, vừa tan huấn luyện, Cận Thận Chi đã đến phòng thí nghiệm tìm cô.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kiep-nay-em-tu-bo/3740065/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.