"Nàng ấy là phu nhân của ta".
Cẩn Y phóng ra ngữ khí sắc lạnh, nàng hướng ánh mắt như nhìn kẻ thù quyết chiến sa trường, toàn thân toả ra hàn khí.
Hoàng Khang muốn nói nhưng bị khí lực kia áp bức đến không thể mở miệng. Hắn ấp úng hồi lâu được Phi Ất nhanh chóng tiến về phía trước thay lời chủ tử.
"Phu nhân? Ha, cùng là nữ nhân lại thành hôn. Các ngươi không tự thẹn với lòng sao?".
Lần này Thiên Uyển không thể chịu nỗi, nàng từ phía sau lưng Cẩn Y bước ra, quét cái nhìn như lưỡi dao đoạt mạng lên người Phi Ất. Các nàng do ngày đêm bên nhau nên khí thế kẻ tám lạng người nửa cân, đều chỉ dùng ánh mắt đã uy hiếp người khác.
"Thẹn với lòng? Ta đường đường chính chính thành hôn, lại được phụ mẫu thuận ý, trải qua lễ bái thiên địa. Ta có gì thẹn với lòng?".
Thiên Uyển buông lời lẽ đanh thép, nàng nhìn thẳng Phi Ất khiến hắn nhất thời á khẩu chỉ biết im lặng. Hoàng Khang lúc lâu đã né tránh ánh mắt Cẩn Y liền tiếp tục chất vất.
"Nữ nhân không biết xấu hổ. Nam tử lấy thê mới là lẽ thường tình. Các ngươi huyên náo Ưng thành lại còn hồ ngôn".
"Nhất tâm nhất ý ( một lòng một dạ) không kể nam nhân nữ tử liền kết tóc cả đời chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (cố chấp nắm tay, bên nhau tới già)".
Thiên Uyển hướng Hoàng Khang nhẹ nhàng thốt ra từng lời từng chữ. Nàng không thẹn với lòng, không thẹn trời đất khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-phu-the-quan/3629827/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.