Tư Đồ Tuyết Nhã phản ứng lại, nở nụ cười rạng ngời, ngoan ngoãn từ ngoài đi vào trong, khép nép đứng bên cạnh phụ thân, tựa như một chú chim nhỏ, nàng đứng đó, im lặng nhận sự tán thưởng của mọi người. 
Kinh ngạc này chưa kịp tan, kinh hỷ khác lại đến. Âm thanh hít khí so với ban nãy càng rõ ràng hơn, Cao Thiên Lãng nhìn theo tầm mắt của người khác, một lần này, hắn tưởng như hô hấp bị bóp ngạt, thiếu niên bên ngoài một thân rực lửa như phượng hoàng, tóc đen dài cột nửa đầu bằng dây tết đỏ, khuôn mặt so với Tư Đồ Tuyết Nhã vừa rồi hoàn toàn đối lập, một thoát tục, một kinh diễm động lòng người. 
Thu lấy toàn bộ ánh nhìn ném tới, Tư Đồ Vân Sơ khẽ mỉm cười, nỉ non gọi hai tiếng: “Phụ thân.” 
Thanh âm trong trẻo mới vang lên, liền đem tim gan của Tư Đồ tướng quân ra mà nhào nặn, nhi tử này của ông, từ nhỏ đã hiền lành nhút nhát, luôn luôn có chừng mực, nào có bộ dạng “yêu nghiệt” thế này. 
Tư Đồ Kiệt có hơi hoài nghi, nháy mắt ra hiệu cho lão quản gia đến gần: “Ngươi nói cho ta biết, người trước mắt này là giả mạo phải không?” 
Lão quản gia nghe xong lời này liền sửng sốt, hơi xúc động muốn ho khan, đây có phải là tiểu thiếu gia ông chăm sóc từ nhỏ, lại nhìn gương mặt thân thuộc, ông lưỡng lự đáp lại một câu: “Thưa lão gia, đích thị nhìn qua không khác biệt.” 
Khách khứa bên cạnh cũng bị dọa sợ, tình huống gì đây, cha 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671916/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.