“Nghe lời này, ta thật an tâm.” Tôn phu nhân âm thầm thở phào, hòn đá đè nặng trong lòng mấy năm qua cuối cùng cũng bỏ xuống được: “Vậy còn… Nhị tiểu thư?”
“Vẫn hảo.” Cười lạnh một cái, chuyện Tư Đồ Tuyết Nhã thông đồng với mấy gã trưởng quầy ăn bớt bạc đã tra ra từ lâu, tạm thời vẫn chưa muốn tính sổ với ả, Tư Đồ Vân Sơ nghĩ nghĩ, lại nói: “Phu nhân muốn gặp nữ nhi, ta có thể giúp.”
“…..” Suy nghĩ một lát, Tôn phu nhân lắc đầu từ chối, chỉ cười nói: “Không gặp sẽ tốt hơn.”
Khúc mắt trong lòng nàng, Tư Đồ Vân Sơ có thể hiểu, nếu không vì thế, hắn đối với Tư Đồ Tuyết Nhã đã không nhiều lần nhân nhượng.
Năm một tuổi, phụ thân nạp thêm hai thiếp thất và ba thông phòng, Tôn phu nhân chính là một trong ba thông phòng năm ấy.
Hai năm sau, lần lượt mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã và Tôn phu nhân – mẫu thân Tư Đồ Nhã Nhi cùng mang thai. Vị thiếp thất còn lại không cam lòng, ba lần bảy lượt đều hướng mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã gây khó dễ, lại nói, mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã vốn là thứ nữ nhà quan lại, tính tình hiền lương, nghĩ đến oa nhi trong bụng vẫn bình an cũng không muốn tính toán với thiếp thất kia.
Nào ngờ… Lòng dạ nữ nhân đó quá ngoan độc, không chịu thu tay, hạ thuốc vào thức ăn khiến mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã sinh sớm, dù có thai trước Tôn phu nhân một tháng, lại chỉ sinh cách nhau một canh giờ. Chuyện cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671905/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.