Buổi chiều ngày hôm sau, Tư Đồ Vân Sơ hẹn Tự Hoan gặp mặt tại Thiên Cư các, khi vừa tới nơi đã thấy hắn và Cao Thiên Lãng đợi sẵn từ trước.
"Tham kiến Tam hoàng tử." Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn chắp tay hành lễ.
Cao Thiên Lãng thấy mỹ nhân mình ngày đêm tâm niệm đã tới, chút bực dọc vì người kia tới muộn đều tiêu tán, mỉm cười hòa ái: "Không sao, ta cũng chỉ vừa mới đến."
Vừa dứt câu, Cao Thiên Lãng đã hướng mỹ nhân vẫy tay, chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh: "Vân Sơ, mau đến đây."
Khóe miệng Tư Đồ Vân Sơ hơi co giật, bên ngoài lại giả vờ cười bất đắc dĩ: "Như vậy không hợp quy củ cho lắm, thần vẫn là ngồi phía đối diện thì hơn."
Hắc mâu hiện lên một tia âm u, rất nhanh đã bị chủ nhân che giấu bằng một nụ cười hòa nhã, Cao Thiên Lãng nói: "Ta cũng không thích làm khó người khác."
Tư Đồ Vân Sơ tìm một vị trí cách Cao Thiên Lãng không quá xa ngồi xuống, Đường Văn như cũ bám theo sau hắn, ánh mắt lãnh tĩnh không đoán được tâm tư.
"Tự Hoan." Cao Thiên Lãng lên tiếng.
Người kia ngây ngốc đứng bên cạnh không phản ứng lại, sắc mặt Cao Thiên Lãng nháy mắt lạnh xuống, lần nữa gọi: "Tự Hoan."
"Vâng." Tự Hoan bừng tỉnh, phát hiện người nọ đang không vui, liền cúi đầu tự trách.
Trước mặt Tư Đồ Vân Sơ, Cao Thiên Lãng không muốn phát tiết, cực nhẫn nhại nói: "Mau sai người đem thức ăn lên."
"Vâng." Tự Hoan gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671898/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.