Hoàng thành, Cảnh Lâm điện - chỗ nghỉ của hoàng đế, cung điện xa hoa dát vàng, sàn trải thảm lông, mành treo dọc cửa cung lấy sắc kim làm chủ đạo, dùng đèn cầy thắp sáng, khung cảnh trông qua thật ôn hòa, ấm áp.
"Bệ hạ, người phải làm chủ cho Ca Nhi." Lúc này, trong điện phát ra âm thanh nức nở, thanh âm của người nọ trong trẻo êm tai như tiếng suối vỗ vào bờ đá, khiến người nghe thấy đều đau lòng.
Cao Hoàng mất kiên nhẫn nhìn Hoa Phi - mẫu thân của Đại Hoàng tử, dung mạo của nàng thật sự rất đẹp. Lúc này mày liễu nhíu lại, đôi mắt rưng rưng chập chờn muốn rơi xuống, hàm răng nhỏ nhắn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, ngón tay mềm mại gắt gao nắm chặt chiếc khăn mùi thơm ngát, cộng thêm trang điểm tinh tế, cả người tựa như tiên nữ hạ phàm.
Chẳng qua khi nhìn thấy nét mặt của Hoa Phi, Cao Tư Dụ lại nhớ đến Thừa tướng - phụ thân của nàng, giọng điệu cũng gắt gỏng: "Nàng muốn ta làm chủ cái gì? Phế vật không làm được chuyện, lại trách người làm phụ hoàng như ta trách phạt, ngày sau lấy tư cách gì mà muốn ngồi lên đế vị này!"
"Bệ hạ!" Hoa Phi nắm chặt hai tay thấp giọng nghẹn ngào nói: "Ca Nhi lần này ra ngoài mém chút đã mất mạng, nó cũng là hài nhi của người cơ mà, nếu đổi lại là Thiên Kiệt hay Thiên Lãng, người đều sẽ vô tình như vậy sao?"
Sắc mặt Cao Tư Dụ lạnh xuống, khí huyết cuồn cuộn như muốn xông ra khỏi cuống họng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671885/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.