"Chúng ái khanh bình thân." Hoàng đế Cao Tư Dụ ngồi xuống long ỷ, phất ống tay áo.
"Tạ chủ long ân." Mọi người hành lễ tạ ơn, theo sau đồng loạt ngồi xuống.
Cao Hoàng ánh mắt ra hiệu, thái giám Xuân Vãn nhận lệnh phân phó: "Khai tiệc."
Cầm sư nhạc xướng, vũ công yểu điệu khiêu vũ trên đài cao, Cao Tư Dụ lại cảm thấy mọi năm đều như nhau, có hơi tẻ nhạt: "Hoàng hậu, trẫm cảm thấy yến hội năm nào cũng một màu, ngươi đề xuất thử xem."
Hoàng đế ngây ngẩn nhìn hoàng hậu của mình, khuôn mặt y kỳ thực rất tuấn tú, chỉ là trên trán có vết sẹo nhỏ thoạt nhìn có chút xấu xí, như một món trang sức đắt tiền lại bị vết xước nhỏ, dù có giá trị liên thành chung quy vẫn là không hoàn mỹ, ông nghĩ sở dĩ không thích y, không thân cận nam sắc chỉ là một vấn đề, có lẽ một phần cũng là do cảm xúc này gây ra.
Giờ đây thoạt nhìn thân thể Đàm Tư Tình có chút gầy yếu, nụ cười thiếu niên rạng ngời như trời quang năm đó cũng đổi thành điệu bộ lạnh lẽo tựa ngày đông.
Cẩn thận dò xét y hồi lâu, hai bên đều im lặng.
Đàm Tư Tình nhìn ông, dung nhan tuấn tú không giấu được đôi mắt lạnh nhạt cực điểm, tình cảm thời niên thiếu suy cho cùng vẫn không đấu lại thời gian: "Bệ hạ, thần nghĩ, chi bằng để các công tử, tiểu thư nhà văn võ bá quan lên biểu diễn sở trường của bản thân."
Cao Tư Dụ cười vui vẻ: "Được rồi, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671872/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.