Chương trước
Chương sau
Bóng đêm mờ ảo bao trùm khuôn viên phủ tướng quân, ánh trăng thắp lên một loại sắc thái nhàn nhạt, tĩnh mịch đến có chút quạnh quẽ. Đường Văn thẫn thờ ngồi trên mái nhà, nắm sáo gỗ trong tay, lộ ra nụ cười yếu ớt.

"Thất tình rồi?" Trương đại gia bật người nhảy lên mái nhà, nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh y, còn mang tới một vò rượu thơm ngào ngạt.

"Uống một chén." Cái gọi là uống một chén của Trương Thành Vũ, chính là ta một ngụm, ngươi một ngụm.

"Người thật sự rất thích uống rượu?" Đường Văn hỏi sư phụ, hầu như ngày nào người này cũng phải uống hết một bình mới được.

"Đúng vậy, rượu vào liền say, đau khổ gì đó cũng tan biến." Trương Thành Vũ điềm đạm cười, uống một hớp rượu to, mới đưa cho đồ đệ: "Tới ngươi."

Đường Văn sửng sốt, sau cùng vẫn là tự mình thưởng thức, vị cay xè của hơi men khiến đầu lưỡi y không quá thoải mái: "Thật cay."

"Ha ha." Trương đại gia cười hai tiếng, lại như nhớ về chuyện cũ, ông tâm sự: "Một chút men cay cũng không bằng nỗi đau trong lòng, tâm đã trao ra sẽ rất khó thu hồi, ít nhất trong lòng Vân Sơ vẫn có ngươi, chẳng như ta, đến từng tuổi này vẫn chưa có được đáp án mình muốn."

Trong lòng cục bông có y… Đường Văn chấn động, nhớ lại những hành động tối thân mật của đối phương, y hình như đã hiểu ra điều gì đó.

"Còn không mau đi tìm hắn, ngươi bỏ đi như vậy hắn ắt sẽ thương tâm." Trương Thành Vũ vội thúc giục, Đường Văn gật đầu nhẹ liền nhanh chóng chạy đi, lúc này ông mới yên tâm: "Người có tình rồi sẽ lại tìm thấy nhau."

*****

Phủ tướng quân, Thủy Trúc viện.

Chúc quang mờ nhạt chiếu rọi khuôn mặt âm lệ trắng bệch tuấn mỹ của Tư Đồ Vân Sơ, có vẻ yêu mị dị thường, thực dọa người.

Đường Văn từ bên ngoài trở lại, ước chừng hết một khắc, Tư Đồ Vân Sơ vẫn chưa nói qua một câu, thậm chí lông mày cũng không nâng một chút.

Trời bên ngoài chuyển lạnh, Đường Văn phủ thêm áo hồ cừu cho Tư Đồ Vân Sơ, trầm giọng hỏi: "Có lạnh không?"

"Ta còn tưởng… ngươi không muốn gặp ta nữa!" Tư Đồ Vân Sơ thuận thế ngả đầu lên vai nam nhân, thanh âm đã hơi nghẹn ngào.

Đường Văn nghe vậy, thả lỏng người: "Sẽ không, ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi!"

Tư Đồ Vân Sơ trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, nhớ tới lời hứa "Đường Văn cả đời chỉ trung thành với Vân Sơ" trong lòng có chút chua xót: "Ta biết bản thân xấu xa, đáng lẽ phải trả tự do cho ngươi, nhưng… Văn, ta thật lòng thích ngươi, ta không muốn đánh mất ngươi!"

Hai cánh tay vô thức ôm lấy người nọ vào lòng, áp lực trong lòng khó chịu đến cực điểm, giờ phút này cũng đã buông xuống: "Ta biết."

Trái tim co rút đau đớn, Vân Sơ, nếu có thể ở bên ngươi, ta tình nguyện cả đời yên tĩnh làm một cận vệ trung thành, thậm chí vì ngươi mà bỏ mạng ta cũng sẽ làm.

Tư Đồ Vân Sơ có thể rõ ràng cảm giác được tay Đường Văn đang run run, bên ngoài tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng Tư Đồ Vân Sơ biết trong lòng người này đã hạ quyết tâm sẽ lưu lại bên hắn. Nhưng mà…

Tư Đồ Vân Sơ xoay người, mặt đối mặt nhìn thẳng Đường Văn, nói: "Hai năm, cho ta thời gian hai năm, ta sẽ giải quyết xong hết thảy mọi chuyện. Nếu từ đây đến lúc đó, Văn đã có người mình thích, cứ nói cho ta biết, ta sẽ để ngươi đi."

Trên trời bắt đầu rớt xuống những bông tuyết nhỏ đầu mùa, người trong phòng lại hồn nhiên không phát giác.

Đường Văn vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt tối đen không rõ.

Tư Đồ Vân Sơ cũng học bộ dáng của y, vẫn không nhúc nhích nhìn lại, đây chính là lời nói dối đầu tiên từ sau khi hắn trùng sinh sống lại.

Đường Văn không thể không thở dài, nhẹ giọng đáp ứng: "Được, hai năm."

"Ha ha." Tư Đồ Vân Sơ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời đêm u ám đang lắc rắc nhiều điểm bông tuyết, nhịn không được bật cười: "Lời muốn nói đã nói, trong lòng ta cũng thoải mái hơn chút!"

"Nguyên lai, đây cũng là lời trong lòng của ta." Đường Văn mỉm cười.

Cũng? Nói như vậy Đường Văn cũng thích hắn a… Vươn bàn tay đã hơi lạnh bắt lấy tay Đường Văn cũng đồng dạng lạnh như băng, Tư Đồ Vân Sơ nghiền ngẫm nhìn khuôn mặt y gần trong gang tấc, đường cong cương nghị, cái mũi tuấn cử, bởi vì khô lạnh mà đôi môi trở thành hồng nhạt…..

Cảm nhận được lửa nhiệt trong mắt đối phương, Đường Văn cũng chăm chú nhìn hắn. Tư Đồ Vân Sơ kỳ thật trong rất được, thậm chí so với nữ nhân càng thêm vài phần tư sắc. Lúc này Tư Đồ Vân Sơ hai má ửng đỏ, cái mũi anh tuấn bởi vì khí lạnh mà nên có chút đỏ, có loại cảm giác khả ái, một đôi mắt phượng đang xuất thần nhìn y.

Chậm rãi, Tư Đồ Vân Sơ nhướn người đến gần Đường Văn, dùng môi mình ở trên môi đối phương chạm một chút. Đường Văn không có cự tuyệt, Tư Đồ Vân Sơ lại ở trên môi hắn chạm chút nữa. Khi Tư Đồ Vân Sơ lần thứ ba làm động tác, Đường Văn đã chủ động vươn đầu lưỡi ôm lấy hắn.

Không còn chần chờ, Đường Văn kéo gần khoảng cách cả hai, nụ hôn nồng nhiệt như muốn làm tan băng tuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.