"Nhu Nhi!" Cao Tư Dụ thấy nàng, như nhìn thấy khát vọng sống, thân thể không kìm được muốn bật dậy: "Nhu Nhi!"
Trái ngược với những gì Cao Tư Dụ mong đợi, Thục phi chỉ điềm nhiên như không, nhìn dáng vẻ chật vật của ông ta, nàng càng thêm khống thoái trong lòng.
"Nhu Nhi!" Cao Tư Dụ không bỏ cuộc, yếu ớt gọi tên nàng.
Cao Thiên Ca đứng phía bên giường, khóe môi nhếch lên điềm đạm cười, tựa hồ một chút cũng không để ý phụ hoàng hắn đang khổ sở nhường nào: "Thật là cảm động mà, phu thê tình thâm a! Lão già, chắc ông chưa từng nghĩ đến người hạ độc mình là ai đúng không?"
Cao Tư Dụ trừng mắt nhìn hắn: "Còn không phải tên nghiệt súc nhà ngươi!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Cao Thiên Ca cười lớn, bước tới túm tóc Thục phi, bắt nàng ngẩng cao đầu nhìn Cao Tư Dụ: "Nhìn cho rõ, chính là tiện nhân này, tiện nhân mà ngươi yêu hơn cả mạng này hạ độc, từng ngày từng ngày đều muốn ngươi phải chết! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…"
"Không, không thể nào!" Cao Tư Dụ gồng mình ngồi dậy, bất cẩn ngã xuống giường, hai mắt mông lung nhìn nàng, gương mặt vô cảm của Thục phi dường như đang chứng thực mọi lời nói của Cao Thiên Ca đều là sự thật: "Nhu Nhi, nàng phản bác đi chứ!"
"....." Thục phi chán ghét nhìn hoàng đế, bất ngờ bật cười: "Hoàng đế như ngươi sao có thể ngu ngốc đến nhường này?"
"Nhu Nhi!"
"Câm miệng, đừng luôn miệng gọi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671770/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.