Lời thật lòng, nếu là trạng thái trước kia của Đinh Lăng, Lưu Trì không ôm một hi vọng nào với phương diện việc gì đó. Dù cho nếu lúc đó lão Đầu Đinh phong độ không được như xưa, hắn phải an ủi người ta như thế nào cũng đã nghĩ sẵn trong đầu. Chẳng qua hắn cũng nghĩ đến một chuyện khác lớn hơn, lão Đầu Đinh héo thì héo thôi, vốn là lúc trước tình trạng của anh ấy càng ngày càng kém, phương diện việc gì đó này, tự nhiên là không có. Sống không thôi còn sắp hết đời, ai còn nghĩ tới mấy thứ lung ta lung tung này chứ. Kết quả thì sao, Lưu Trì quan tâm thừa moẹ rồi. ————— “Anh, anh Đinh…” Lưu Trì há miệng là cảm thấy cổ họng bốc khói, “Xin người, đừng khóc được không.” Hắn không hiểu nổi, rõ ràng hắn mới là kiều hoa, sao Đinh Lăng còn có thể khóc thành như vậy. Như cái bình tưới cây ấy, động tí là rơi nước mắt, động tí nữa là rơi nước mắt, làm tự hắn phải xuất diễn*. *trở về con người thật, thoát khỏi trạng thái tâm lý nhân vật mình đang diễn. Cả người Lưu Trì chỗ nào cũng ẩm ướt rù quến, trên người vừa có mồ hôi vừa có nước mắt còn có cái lung ta lung tung gì đấy, nhắm mắt lại muốn ngủ luôn. “Bảo bối.” Đinh Lăng như con chó to, dính nhơm nhớp hôn gò má Lưu Trì, trong mắt vẫn lấp lánh nước mắt, “Bảo bối, anh.” “Ừ, biết anh rồi.” Lưu Trì vươn tay cho có lệ ôm Đinh Lăng ghì người vào trong lòng, “Cùng bảo bối của anh ngủ một lát đi, thân thể em rã rời ra rồi, mệt.” “Anh tắm qua cho em rồi ngủ tiếp.” Đinh Lăng bọc chăn bế O lên, “Sau đó còn chừng mấy ngày, tắm thoải mái một chút.” “Ừm.” Lưu Trì nhắm hai mắt mơ mơ màng màng đáp lại, đây là lần đầu tiên hắn là O làm chuyện như vậy, thật sự thì người có hơi mệt chút, nhưng được cái hắn rất sướng, lão Đinh của hắn không hổ là lưỡi dao sắc ra khỏi vỏ bảo đao chưa mòn. Đinh Lăng tắm rửa sạch sẽ cho Lưu Trì, cực kỳ kỹ lưỡng, nhẹ nhàng dịu dàng giống như tắm rửa cho con trai cưng. “Chút nữa em ngủ trước, anh xuống lầu mua ít thuốc về.” Hiện tại không thể so với trước đó, trước đây là hai A, Lưu Trì dù bị đâm lọt cũng không sinh được, nhưng hiện tại là tiểu O, đến khi ký hiệu xong, tám phần mười dduj ra người. “Sao thế?” Lưu Trì mở một mắt nhìn Đinh Lăng rồi liếc cho một cái, “Bây giờ ghét em rồi?” Đinh Lăng đặt tay Lưu Trì lên trên cái bụng bằng phẳng của đối phương. “Anh sợ em không tiếp nhận được.” Lưu Trì trầm mặc một lát, đột nhiên mỉm cười. “Có cũng rất tốt.” Có huyết mạch của người thương, không phải một việc khó có thể tiếp thu. “Nếu là anh, em rất tình nguyện.” Như vậy đợi đến trăm năm sau, huyết mạch giao hoà của bọn họ sẽ tiếp tục tồn tại trên cõi đời này. Còn có người có thể chứng minh, bọn họ yêu. *bình tưới cây: Bình ô doa ấy các bạn, cái bình có vòi hoa sen ấy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]