“Còn nhìn, đau lòng không nỡ à? Đi!” Vốn dĩ Cận Văn Lễ muốn đấm mấy phát lên người Thôi Tất Thành đang ngã trên đất không dậy nổi để hả giận, nhưng thấy Diệp Thủy Thanh ngơ ngác nhìn Thôi Tất Thành chăm chăm thì càng tức giận hơn, không muốn cô có thêm trao đổi ánh mắt gì với Thôi Tất Thành nữa, Cận Văn Lễ kéo Diệp Thủy Thanh đi đến bên cạnh xe.
“Em vẫn chưa dọn quần áo!” Diệp Thủy Thanh nhớ ra vẫn chưa cầm hành lý, thì định vùng khỏi tay Cận Văn Lễ.
“Không cần!” Lúc này Cận Văn Lễ sao có thể để ý đến quần áo hành lý gì chứ, chỉ đẩy Diệp Thủy Thanh vào trong xe, bản thân nhanh chóng ngồi vào ghế lái, ấn thẳng khóa xuống lái xe rời khỏi.
Cho đến khi không thấy bóng dáng xe đâu, người của khách sạn mới khiêng Thôi Tất Thành vào phòng, hỏi anh ta có cần báo cảnh sát không, Thôi Tất Thành cười khổ xua tay, đau đến mức ngay cả sức nói chuyện cũng không có, đồng thời bản thân cũng cảm thấy buồn cười, từ lúc trẻ anh ta đã bị Cận Văn Lễ đánh vì Diệp Thủy Thanh, bây giờ là người đã sắp 40 tuổi rồi vẫn còn như thế, đây cũng là một loại kiếp số nhỉ.
Mặt Cận Văn Lễ u ám không nói lời nào, chỉ lo lái xe, Diệp Thủy Thanh thấy vậy cũng không chủ động nói chuyện, người này bực bội có lý cũng nói không rõ, mình vẫn nên bớt chọc thì tốt hơn.
Cận Văn Lễ chở Diệp Thủy Thanh về nhà, vào phòng gục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kho-tan-cam-lai/3229649/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.