Cận Văn Lễ hơi ngẩn ra đưa đồ em bé cần cho y tá, bản thân thì bước lơ lửng vào phòng bệnh, lúc thấy Diệp Thủy Thanh lẻ loi nằm trên giường nhắm mắt, nước mắt suýt chút rơi xuống.
“Vợ ơi, em ngủ chưa?” Tay chân nhẹ nhàng đi đến trước giường, Cận Văn Lễ nhỏ giọng hỏi.
Diệp Thủy Thanh chậm rãi mở mắt, cười với Cận Văn Lễ: “Chưa ngủ, chỉ là hơi mệt, anh nhìn con chưa? Lần này đúng là một đứa bé bớt lo, em quan sát thêm hai tiếng nữa là được rồi.”
“Để em chịu khổ rồi, y tá bồng con đi tắm rồi, anh chưa nhìn nữa, vợ số một. Coi như thằng nhóc này biết điều không giày vò em, lần này chúng ta có cả trai lẫn gái rồi. Vợ à, cảm ơn em! Bây giờ anh điện thoại về nhà nha?” Cận Văn Lễ kéo tay Diệp Thủy Thanh, toàn thân đều rất kích động.
Vành mắt Diệp Thủy Thanh cũng ướt, bình tĩnh lại mới nói: “Con đã sinh xong rồi, còn quấy rầy đến nhiều người thế làm gì, đợi ngày mai sau khi xuất viện về nhà rồi hẵng nói với hai bên gia đình, bên phía bố mẹ anh phải chăm Cận Phúc với Cận Luy để bố mẹ qua thăm là được rồi, ở cữ vẫn nên để mẹ em đến giúp vậy.”
“Được, anh nghe theo em hết, chẳng qua là khiến mẹ vợ của anh chịu mệt rồi, ai bảo bên nhà anh không tiện chứ.”
“Anh cứ dỗ dành người ta ngoài miệng đi.” Mặc dù Diệp Thủy Thanh nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui, dẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kho-tan-cam-lai/3229646/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.