🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

“Nói chuyện đi, để anh nghe xem một mình em làm sao khiến tất cả tác giả nam đều hiểu thế!” Thấy Diệp Thủy Thanh không trả lời, Cận Văn Lễ càng giận hơn.

Diệp Thủy Thanh cười gượng: “Là em nói sai rồi, không phải em có ý đó, thật ra là em khoác lác thôi.”

“Bớt lừa anh đi! Anh nói mà lúc ở đại học công chức sao Hà Thiên lại nghe lời em như vậy, em nói gì thì là cái đó, sau này Bảo Gia Minh cũng vậy, hai người bọn họ có ngăn cách cũng là vì em nhỉ? Còn nói gì mà anh xây hậu cung ở xưởng, theo anh thấy thì em đang làm Võ Tắc Thiên trong công ty thì có!”

 

“Văn Lễ anh đừng giận, có vài chuyện anh càng nên hiểu em mới đúng chứ, giống như người phụ nữ mà anh nói có ưu thế bẩm sinh, sỡ dĩ em có thể làm công tác tư tưởng với những tác giả này không chỉ dựa mà tướng mạo của em đẹp cỡ nào, ăn mặc thời thượng bao nhiêu, chủ yếu là em làm việc cố đạt đến công bằng, luôn nghĩ cho lợi ích của bọn họ, trước nay chưa từng đặt suy nghĩ vào việc tính toán những tác giả này. Còn về những chi tiết nhỏ trong công việc, bộ phận không liên quan thì căn bản không cần phải tích cực, hơn nữa người làm ăn dựng nghiệp bên ngoài nào ai có thể không cần người xã giao chứ.”

“Vợ của Cận Văn Lễ anh không cần, em dựng nghiệp anh không phản đối, nhưng không thể để đàn ông khác lợi dụng, ánh mắt của chàng trai bưng trà vào vừa nãy nhìn em đã không đúng rồi, em không thấy sao?” Giọng Cận Văn Lễ càng lớn hơn, tức đến nổi đập bàn.

Diệp Thủy Thanh cũng vừa gấp vừa giận, tác giả đều có vài người tính tình kỳ lạ, có người không dễ nói chuyện, mình nhẫn nhịn an ủi mấy câu cũng đã giải quyết rồi, đây chẳng phải vấn đề về tính nguyên tắc, làm ăn không thể đâu ra đấy, phản ứng của Cận Văn Lễ cũng quá lớn rồi, mình cũng không chỉ tay chỉ chân với chuyện anh thuê thư ký nữ, sao chuyện giống vậy đến lượt mình thì lại không được chứ!

“Văn Lễ, em là người dẫn đầu của công ty giống với suy nghĩ địa vị của anh ở xưởng, thuê năm nhân viên như đám người Văn Sinh với thư ký bàn nghiệp vụ anh dùng ở xưởng cũng có tính chất giống nhau, đều là nhu cầu công việc. Anh thật sự không cần thiết nổi trận lôi đình như vậy, hơn nữa em đã hết sức tin tưởng anh, tại sao anh không thể cho em sự tin tưởng giống vậy, lẽ nào em là loại phụ nữ sớm ba chiều bốn, làm chuyện khiến anh không yên tâm sao? Đúng rồi, Hà Thiên với Bảo Gia Minh đều là người vô cùng đứng đắn, anh đừng bêu xấu người ta!”

“Anh không có không tin tưởng em, là anh không tin tưởng bọn họ. Thủy Thanh à, đàn ông và phụ nữ khác nhau, đến khi nào chịu thiệt thòi cũng là phụ nữ. Có lần nào mà thư ký trong xưởng bàn việc không bị người ta lợi dụng chút chứ? Chưa nói đến lúc ăn cơm bị chuốc rượu, những người trong tay em có thể bảo đảm ai ai cũng giống như Hà Thiên với Bảo Gia Minh chỉ là đơn thuần đối xử với em như đối tác không? Lỡ như có tên nào mang lòng gây rối, đến lúc đó em khóc cũng không kịp!” Cận Văn Lễ thu lại công kích đối với Hà Thiên và Bảo Gia Minh, thay đổi dáng vẻ khác, tận tình khuyên bảo Diệp Thủy Thanh.

“Vậy anh nói xem phải làm sao, em cũng không thể vì lo lắng bản thân, nghi ngờ người khác rồi từ bỏ công ty được?” Mặc dù Diệp Thủy Thanh cảm thấy Cận Văn Lễ nói có lý, nhưng cũng không thể trở về làm người phụ nữ nội trợ nữa.

“Cái này thì dễ, nếu trai và gái dễ làm việc, vậy em thuê thêm mấy cô gái chẳng phải được rồi sao?” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh nghe lời mình nói, sắc mặt cũng bắt đầu bình thường lại.

 

“Vậy chi phí cũng quá cao rồi, bây giờ công ty thuộc giai đoạn khởi bước, căn bản cũng không cần đến nhiều người như vậy.”

“Em muốn làm lớn công ty thì phải suy nghĩ mọi chi tiết, việc cơ bản nhất của công ty chính là bán sách kiếm tiền, cho nên những tác giả mà chúng ta đại diện mới là đối tượng nên chú ý nhất. Em có năng lực phân tích, có tính dự báo với thị trường sách, nhưng em lại không thể viết ra được tác phẩm mình muốn, cho nên muốn khiến những tác giả này nghe lời, thì phải quan tâm bọ họ từ đủ khía cạnh, không chỉ trong công việc, còn có cuộc sống và tâm lý, mọi thứ đều phải lấy kết nối tốt đẹp làm tiền đề. Anh là phó giám đốc của công ty, chuyện này anh có thể quyết định, thuê thêm sáu nhân viên nữ phụ trách tiếp đón người gửi bản thảo và tác giả, lương của bọn họ cũng do anh trả, nhưng trả cho bọn họ với danh nghĩa của công ty!” Cận Văn Lễ quyết định vô cùng dứt khoát, giọng điệu cũng không cho phản bác.

“Anh lấy đâu ra tiền, chắc không phải anh muốn lấy từ lợi ích của xưởng dây kéo chứ?” Diệp Thủy Thanh quan tâm vấn đề này nhất.

“Xem thường người khác phải không? Không cần tiền của xưởng dây kéo, tiền bên phía xưởng nylon đã đủ rồi!” Vừa nhắc đến chuyện này Cận Văn Lễ rất đắc ý.

“Xưởng nylon kia của anh đã chính thức thành lập rồi à?”

“Đương nhiên, đã đăng ký thuế công thương hợp chuẩn rồi. Vợ à, em đừng nhìn anh như vậy, anh lấy chứng minh thư của em làm người đại diện pháp luật là em, xưởng trưởng vẫn là anh làm, em làm phó xưởng trưởng.” Cận Văn Lễ phát hiện Diệp Thủy Thanh nhướng mày, lập tức giải thích không có âm thầm làm chuyện mờ ám.

“Phía tài vụ thì sao, ai quản?”

“Vẫn là chị Ngụy của xưởng dây kéo quản lý, lần này chắc em yên tâm rồi nhỉ, em cứ nghe lời anh đi, anh có thể hại em được sao.”



Diệp Thủy Thanh hài lòng gật đầu: “Nếu đã như vậy thì em tôn trọng ý kiến của phó giám đốc là anh, việc này giao cho anh vậy, dẫu sao thì mắt nhìn của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, anh nên hiểu tâm lý của tác giả nam hơn.”

“Thật ra anh cũng chỉ thể hiện ra được ánh nhìn chuẩn ở trên người em, nhìn người phụ nữ khác thì căn bản không được, có điều công việc có khó đi nữa anh cũng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tổng giám đốc Diệp giao cho anh. Vợ à, thời gian không còn sớm nữa chúng ta đi đón Náo Náo đi.”

“Được, có điều hai cái xưởng kia của anh có kiếm nhiều tiền đi nữa cũng không cho phép anh xài lung tung.”

“Yên tâm, anh bảo đảm tiền anh kiếm đều tiêu cho vợ, đi thôi.” Cận Văn Lễ kéo Diệp Thủy Thanh, ôm eo cô cố ý đi chầm chậm ra ngoài, mục đích là để mấy chàng trai trẻ kia nhìn cho rõ, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu chút.

Qua mấy ngày Lý Như đến công ty tìm Diệp Thủy Thanh lấy bản thảo, vừa vào công ty thì bị dọa giật mình, sao thoáng cái lại nhiều người thế, lúc cô ấy nói ra mục đích đến thì lại được một chàng trai nhã nhặn lịch sự mời đến văn phòng một cách nhiệt tình, Lý Như có cảm giác lâng lâng.

“Thủy Thanh, cô nói thuê người nhưng không nói thuê đều là cô gái chàng trai xinh đẹp như vậy, nếu biết công ty trở thành thế này, tôi sớm đã đến làm rồi, kiểu môi trường công việc này quá thoải mái.”

Diệp Thủy Thanh cười khanh khắc: “Đâu chỉ cô thoải mái, người đến thì không ai mà không dễ chịu cả, có tác giả gửi bản thảo mà gửi cũng rất cần mẫn.”

“Cô nhiều mưu thật, tôi đến là có chuyện bàn với cô, có mấy diễn viên khá nổi tiếng đều là Trịnh Duy Tân dẫn dắt, cũng muốn đầu tư vào công ty chúng ta, cô có ý kiến gì không?”

Diệp Thủy Thanh suy nghĩ không tán thành lắm: “Công ty của chúng ta vẫn chưa đến quy mô đó, không thích hợp có quá nhiều người tham gia, đến lúc đó nếu có người chỉ tay chỉ chân thì loạn mất. Cô có thể hỏi bọn họ thử, xem có dám rời khỏi đơn vị hiện tại không, nếu như có thì cũng có thể ký hợp đồng đại diện với chúng ta giống như tác giả khác. Như vậy nếu lúc công ty có kịch bản hay có thể quay phim, thì sẽ ưu tiên suy nghĩ để bọn họ diễn, lúc không diễn cũng có thể phát lương cơ bản, nhưng tiền đề là phải nghe theo hoạt động thương nghiệp mà công ty sắp xếp, đến lúc đó công ty chỉ rút ra một phần hoa hồng nhỏ, số tiền khác đều thuộc về cá nhân diễn viên.”

“Cô đúng là phải làm chuyện lớn mà, người ta đều là diễn viên nổi tiếng, cô thấy bọn họ có thể nghe chúng ta sắp xếp sao, còn bảo bọn họ tách khỏi mối quan hệ với đơn vị, chuyện này không thích hợp lắm.”

Diệp Thủy Thanh cười rất tự tin, chỉ vào đầu mình: “Bọn họ có nổi tiếng đi nữa cũng không vượt qua khỏi suy nghĩ trong đầu tôi, ở đơn vị có quy định hạn chế, ngoài lãnh lương thì không được làm gì cả, đây quả thật là lãng phí nhân tài. Tôi có thể để bọn họ kiếm được tiền nhiều hơn tiền lương gấp mười gấp trăm lần, bọn họ có gì mà không bằng lòng, tất cả phải xem ai có gan đi bước này trước.”

Lý Như không nhịn được liền đứng dậy, vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Diệp Thủy Thanh: “Tôi phát hiện cô thật sự rất thông minh, cách to gan như vậy cô cũng có thể nghĩ ra, nếu cô đã là tổng giám đốc đương nhiên tôi phải nghe theo sắp xếp, tôi bàn bạc với bọn họ, nếu bây giờ cô không có việc gì thì đi dạo cửa hàng với tôi, hiếm khi hôm nay rảnh rỗi, tôi muốn mua hai bộ đồ tiện thể lấy xe hơi của cô luyện tay thêm.”

“Không thành vấn đề, chỉ cần không làm lỡ giờ tôi đón con là được.” Diệp Thủy Thanh lập tức đồng ý, cầm túi lên ra ngoài dặn dò Văn Sinh mấy câu rồi cùng Lý Như ra khỏi công ty.

Lý Như lái xe cảm thấy khá tốt, đặc biệt là khi tốc độ xe chậm lại rồi với dừng xe được người khác liên tục nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, càng khiến tâm trạng cô ấy tốt hơn: “Thủy Thanh, chỉ với cảm giác này, nói gì tôi cũng phải mua một chiếc.”

“Đại biên tập Lý mua chiếc xe hơi có tính là gì, chỉ cần luyện tốt kỹ thuật là được, hơn nữa đợi cô và Trịnh Duy Tân thật sự thành đôi, bảo anh ấy mua cho cô, tốt xấu gì cũng giành được giải thưởng quốc tế, chắc chắn tiền kiếm được nhiều hơn cô! Lý Như à, cô cũng không nhỏ nữa, Náo Náo nhà tôi đã hơn ba tuổi rồi, vấn đề cá nhân của cô còn phải kéo dài đến khi nào, tôi thấy Trịnh Duy Tân cũng là một người an phận, cũng không mưu mô xảo trá đến thế, cô không có chút dự định nào sao?”

Nghe Diệp Thủy Thanh nói, Lý Như mỉm cười không trả lời, nhưng lại có chút lơ đãng, không phải là cô ấy không muốn làm rõ suy nghĩ của mình, có thể mau chóng giải quyết đại sự cả đời của mình cũng khiến bố mẹ yên tâm, chỉ là dù đã chọn Trịnh Duy Tân nhưng cứ cảm thấy giống như thiếu chút gì đó, cho nên chỉ đành kéo dài ngày này qua ngày nọ, thời gian mấy năm thoáng chốc đã trôi qua.

“Nếu không vui thì đừng nghĩ nữa, chuyện này cũng không phải lập tức là có thể…, Lý Như, đạp thắng xe! Mau đạp thắng xe!” Diệp Thủy Thanh vốn muốn khuyên Lý Như, lại thấy xe đang lái thẳng qua phía đường lớn, thế là bị dọa sợ lớn tiếng gọi.

Lý Như cũng phát hiện mình thất thần đánh lệch tay lái, mặc dù muốn cứu vãn nhưng lại bị dọa đến ngớ ra, biết rõ nên đạp thắng xe nhưng chân lại không cử động được, mắt thấy xe sắp đâm vào cây lớn bên đường thì chân mới để lên thắng xe, nhưng đã muộn rồi, đầu xe ầm một tiếng đâm vào thân cây.

Lúc Cận Văn Lễ nhận điện thoại của bệnh viện gọi đến, cơ thể mềm nhũn suýt chút trượt xuống từ trên ghế, cũng không có tâm trạng nghe đối phương nói gì, chỉ nhớ được số tầng rồi chạy ra ngoài, chạy được một nửa thì lại vòng về, bảo một tài xế chở hàng trong xưởng lái xe hàng đưa mình đến bệnh viện, anh sợ bản thân vốn dĩ đã hoảng sợ, lái xe máy lại xảy ra chuyện thì tiêu đời.

Đến bệnh viện Cận Văn Lễ sải bước lên lầu chạy tìm Diệp Thủy Thanh ở từng phòng, cho đến khi ở bên ngoài một phòng bệnh nhìn thấy Diệp Thủy Thanh đang nhắm mắt nằm trên giường, lập tức dừng chân cảm giác tim mình đã ngừng đập.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, Cận Văn Lễ từ từ bước vào cạnh giường bệnh, quan sát tỉ mỉ từ đầu đến chân Diệp Thủy Thanh một lượt, lúc xác nhận ngoài băng vải trên đầu ra thì cô không bị thương nghiêm trọng gì khác thì mới dám lên tiếng: “ Thủy Thanh, Thủy Thanh?”

Diệp Thủy Thanh mở mắt ra, thấy đầu Cận Văn Lễ đầy mồ hôi, liền nói một cách yếu ớt: “Anh bị dọa sợ rồi hả, em không sao hết, lúc đó đầu óc rất choáng, bác sĩ hỏi em người liên hệ em chỉ nói số điện thoại của đơn vị anh, cũng không biết bọn họ nói với anh thế nào. Em chỉ hơi chấn động đến đầu, cánh tay với chân cũng trẹo, nhưng không bị thương ở xương, phải nhập viện quan sát một đêm, thật ra em không khó chịu lắm đâu, chỉ là bị dọa thôi.”



“Tổ tông của anh ơi, chỉ cần em không sao cho dù anh bị dọa chết cũng chịu, bình thường em lái xe rất vững sao lại đâm vào cây vậy?”

“Không phải em đâm, là Lý Như, cô ấy nhất thời thất thần mới không nắm chắc tay lái, cũng không trách cô ấy, là em nói nhiều khiến cô ấy phân tâm.”

“Vậy cô ấy đâu, cũng không bị sao chứ?” Cận Văn Lễ đau lòng nhìn Diệp Thủy Thanh một cách thương xót, rồi lại liếc nhìn giường khác cũng không thấy Lý Như.

“Dương Lạc chuyển phòng cho cô ấy rồi, cũng muốn chuyển cho em, em không cho, đầu của Lý Như bị kính cứa rách phải khâu lại, cũng chấn động đầu, chỗ khác thì chỉ trầy da.”

“Dương Lạc? Sao Dương Lạc lại đến, không phải nên là Trịnh Duy Tân sao?” Cận Văn Lễ mơ hồ.

“Vết thương của Lý Như rất sâu, chảy không ít máu, bản thân cô ấy cũng bị dọa ngốc hỏi gì cũng không biết, sau đó bác sĩ hỏi em làm sao liên lạc với người nhà cô ấy, em không biết số điện thoại ở đài của Trịnh Duy Tân, nhà Lý Như thì không có điện thoại, lúc đó chỉ có thể nghĩ đến Dương Lạc, thật ra em cũng ngốc, nếu đã nói với anh rồi thì không cần thiết tìm Dương Lạc nữa, xe nhà chúng ta có thể cũng phải sửa chữa mới được, cảnh sát còn phải hỏi chuyện nữa.” Diệp Thủy Thanh có chút buồn phiền.

“Tìm khi tìm thôi, bọn em không có gì nghiêm trọng là được, đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đàng hoàng đi, đợi lát nữa anh mua chút đồ ăn cho bọn em, đón Náo Náo về xong anh lại qua với em.” Cận Văn Lễ chỉ cần Diệp Thủy Thanh không sao là được, xe có làm sao thì cũng không quan tâm lắm.

Chuyện sau đó cũng không khiến Diệp Thủy Thanh quá lo lắng, Dương Lạc bảo người ta kéo xe ra ngoài đưa đi sửa, sau đó cũng tìm người tóm lược tình hình gây tai nạn sơ lược rồi mang qua, cũng không làm phiền nhiều đến Diệp Thủy Thanh và Lý Như, Lý Như vào phòng cao cấp dưỡng thương, nghe nói sau khi Trịnh Duy Tân biết tin cũng vội chạy qua, còn về ba người gặp mặt là tình huống gì thì cô không thể biết được.

Diệp Thủy Thanh chỉ ở một đêm, sáng sớm hôm sau đã về nhà, Cận Văn Lễ dìu cô lên giường mặt đầy nghiêm túc: “Từ nay về sau không cho em lái xe nữa.”

“Tại sao?”

“Bởi vì không an toàn, chuyện lần này chính là bài học kinh nghiệm.”

Diệp Thủy Thanh cảm thấy mình thật sự rất oan: “Lần này cũng không phải em lái xe, tại sao sau này không cho lái xe chứ.”

“Có phải em lái hay không anh cũng không muốn bị giày vò thế này nữa, chuyện này em nói sao cũng vô dụng, không cho em lái chính là không cho!” Thái độ Cận Văn Lễ kiên quyết.

“Không lái xe sao em đón Náo Náo, bình thường còn phải ra ngoài làm việc nữa, chắc không phải anh muốn em đạp xe đạp chứ?”

“Đương nhiên không phải, sau này em đợi anh ở công ty, anh lái xe đến đón em sau đó chúng ta cùng nhau đón Náo Náo, bình thường nếu em có việc phải ra ngoài thì có thể bảo bên phía anh Thẩm cử một người đến đưa đón em, anh nói với em nhé, chuyện lần này không có đường thương lượng đâu!”

Ngoài bất lực Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy khó hiểu, khi không mình lại không được lái xe nữa, muốn phản bác nhưng vừa nhìn biểu cảm vô cùng nghiêm nghị trên gương mặt Cận Văn Lễ, thì cũng không muốn chọc giận anh nên chỉ đành đồng ý không lái xe.

“Đây mới là vợ ngoan của anh, xe thì để anh lái chúng ta cũng tiết kiệm tiền, không cần mua thêm chiếc nữa, anh đi hầm xương cho em đây, em uống nhiều canh chút để bồi bổ.”

Cận Văn Lễ sờ mặt Diệp Thủy Thanh, lúc này mới đứng dậy đi vào bếp, vào bếp vừa chặt xương vừa không nhịn được mà nhếch khóe miệng vui vẻ. Kể từ hôm Diệp Thủy Thanh lỡ lời, lòng anh chưa từng yên ổn, vợ mình xinh đẹp như vậy bình thường lại lái xe hơi đi khắp nơi muốn không bắt mắt, không gây họa cũng không được. Câu chuyện lần này khiến anh lo lắng đồng thời vừa hay cũng được như ý, có thể thu xe lại một cách hợp lẽ, sau này Diệp Thủy Thanh muốn đi đâu đều phải do anh hoặc là người của anh Thẩm theo đưa đón, đàn ông khác đừng hòng để ý đến vợ mình!

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.