Tạm thời Diệp Thủy Thanh không màng đến những thứ khác, lập tức hỏi Cận Văn Lễ: “Anh bày sạp đầu óc cũng không rảnh rỗi nhỉ, lại nghĩ ra được cách gì hay rồi?”
“Để vợ anh có thể ăn uống no say, đầu óc này của anh đều hoạt động thần tốc bất cứ lúc nào, hôm nay lúc anh bày sạp nghe được không ít người mua đồ than phiền, nói là mặc dù tín phiếu nhà nước cho lãi, nhưng tháng nào cũng kêu hoàn thành chỉ tiêu thì khó quá, nhà ai mà có tiền dư để lắp vào chứ, chút tiền lương chính thức cũng không đủ xài, còn phải hưởng ứng lời kêu gọi mua đồ này. Ban đầu anh nghe cũng không thấy làm sao, nhưng sau đó nghĩ lại, đây cũng là cơ hội tốt kiếm tiền, chúng ta có thể mua lại tín phiếu nhà nước của những người này!”
Diệp Thủy Thanh nghe xong thì mơ hồ: “Anh muốn mua nhiều tín phiếu nhà nước thì đến xưởng mua chứ, lãi đều như nhau, đến lúc đó lãnh đạo các anh còn có thể nhận tình cảm của anh tốt biết bao.”
Cận Văn Lễ véo má Diệp Thủy Thanh một cái: “Vợ ngốc à, mua của đơn vì thì lời gì chứ? Muốn mua thì mua những cái trong tay người cần tiền gấp, tín phiếu nhà nước với bọn họ mà nói không có lợi ích thiết thực bằng tiền mặt, cho nên anh có thể mua tín phiếu nhà nước trong tay bọn họ với giá thấp, ví dụ giá trị mười tệ anh mua tám tệ năm, như vậy đến lúc này năm sau mười tệ không tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kho-tan-cam-lai/3229582/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.